Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tặng Ngươi Một Đóa Hoa Diên Vĩ

Tặng Ngươi Một Đóa Hoa Diên Vĩ

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 134103

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/103 lượt.

cầm cây bút chì 2B của tôi hý hoáy vẽ, làn khói từ tách hồng trà mang mùi vị của táo xanh cũng dần biến mất, mùa hè dường như trôi chậm hơn, dần tan biến như bong bóng xà phòng. Ánh mặt trời như nhảy múa, khẽ chạm vào đuôi tóc của Nhâm Phi, vẻ mặt lúc tập trung của cậu ấy tựa như bức tượng điêu khắc đẹp nhất được trưng bày tại bảo tàng Le Louvre. Đây chính là người đã chiếm trọn sự ngưỡng mộ của tôi suốt thời còn học đại học, sau khi cậu ta trở thành chồng của người khác, lại có thể có một ngày đứng gần tôi đến như vậy, cảm giác này thực khó để miêu tả bằng lời. Tôi phải cố gắng hết sức để chuyển dời sự chú ý của mình sang hướng khác, rồi sực nhớ đến chuyện về cái ống đựng bút kia.






Cái ống đựng bút đó, không thể nghi ngờ việc nó là món quà sinh nhật thần bí nhất mà tôi nhận được trong suốt quãng thời gian học đại học.
Gần cuối kỳ thi năm thứ ba đại học, tinh thần mạo hiểm đã khiến tôi với Tiểu An quyết định tới phòng học nổi tiếng bị ma ám của trường lúc xế chiều để tự học. So với các phòng học đã được tu sửa lại trong gần hai mươi năm gần đây, căn phòng này có đèn trần treo khá cao, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống khiến mọi vật trông giống như được phủ bởi 1 lớp váng dầu mỏng, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy cái cây khô trơ trụi lá, những nhành cây bén nhọn đâm thẳng lên bầu trời. Trong phòng học chỉ có mỗi hai người chúng tôi, buồn ngủ đến rũ cả người mà vẫn cố ngồi học thuộc lòng phần lý thuyết môn văn nghệ mỹ học khô khan, sau đó lại cùng nhau đi tìm nhà vệ sinh. Kết quả là lúc về đến phòng ngủ đêm hôm đó, bỗng nhiên phát hiện ra trong ba lô của mình có một cái ống đựng bút bằng sứ, không hề được gói bọc gì hết, nằm trơ trọi cạnh cái hộp kính tôi quẳng trong ba lô, trên thân ống lộ ra những đường nét và màu sắc của một bức tranh: từng phiến lá mỏng xanh mướt với những đường gân lá được vẽ rất rõ ràng, phía trên còn vẽ một khóm hoa rất đẹp không rõ tên gì đang nở rộ, lẻ loi nhưng tràn đầy sức sống, mạnh mẽ vươn mình lên đón nắng.
“Có khi là quà của hồn ma tặng cho cậu đó.” Tiểu An nói, vừa nói vừa khẽ rùng mình.
“Cũng có thể lắm.” Tôi phụ họa, nhưng lại chẳng hề thấy sợ chút nào: “Nếu thật là do hồn ma tặng, thì nhất định đó cũng phải là một hồn ma có khiếu thẩm mĩ cao nhỉ?” Hồi đó tôi khá rụt rè, nhưng nhiều lúc lại can đảm đến bất ngờ. Sau khi được biết hoa văn trên ống bút là bản vẽ tay thì tôi lại càng quý trọng nó, mặc kệ là quà của ai tặng, người ta đã có lòng như vậy, tôi thực lấy làm cảm kích.
Sau đó một tuần, thi xong môn triết học chủ nghĩa Mác, Tiểu An bị tác động bởi thuyết duy vật, cho rằng hồn ma chỉ là trò bịa đặt vớ vẩn, lại nảy ra ý kiến khác: “Có khi đó là quà của người nào đó thích thầm cậu tặng cũng nên, tự tay thiết kế và vẽ hoa văn trên ống đựng bút màu trắng tặng cậu để bày tỏ tình cảm, thật quá lãng mạn. Cậu cứ chờ xem, chắc chỉ mấy ngày nữa người đó sẽ xuất hiện thôi.”
Ngày mùng ba tháng sáu, tôi gửi cho Tiểu An một tấm bưu thiếp, rồi vác theo cái ba lô to xụ trên lưng, thẳng tiến đến Shangri-La(*).
(*)Shangri-La hay còn gọi là Hương Cách Lý Lạp: là một địa điểm du lịch hấp dẫn nằm giáp ranh giữa tỉnh Vân Nam, Trung Quốc với khu tự trị Tây Tạng.