
Tác giả: Hàn Ni
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 134321
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/321 lượt.
tôi chưa bao giờ yêu cầu em phải toàn tâm toàn ý yêu tôi, nhưng tôi hi vọng, trong tim em cũng không còn hình bóng của ai khác. Mà giờ tôi đã biết, điều này thì mãi mãi em cũng chẳng bao giờ làm được.
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn. Tôi rảo bước trên hành lang một lúc, bắt gặp một chiếc giường trắng được đẩy ra từ phòng cấp cứu bên cạnh. Dĩ nhiên, tôi cũng hiểu tấm vải trắng khoác lên đó có nghĩa là gì.
Tôi thở dài, nhìn đăm đăm chiếc giường một lúc. Người y tá lúc này mới dừng lại, sửa sang gì đó phía dưới giường, giọng hơi thương xót nói với tôi: “Anh là thân nhân của người trong phòng cấp cứu phải không? Đừng lo, cô ấy xinh xắn như vậy, thế nào cũng không sao đâu”.
Khóe môi tôi hơi mỉm cười. Xinh xắn và sống chết thì có liên quan gì đến nhau nhỉ? Nhưng hình như bánh xe bị kẹt, người y tá đẩy không được nữa nên cũng không tiếp chuyện với tôi, vội chào từ biệt rồi đi về cuối dãy để tìm một chiếc giường đẩy khác.
Đúng lúc này, cửa hành lang bỗng nhiên bật mở, Dĩnh Ngôn dẫn theo vài viên cảnh vệ của cô ấy, nước mắt rơi ròng ròng chạy đến nhìn tôi.
“Hân, Hân thế nào rồi?”.
“Vẫn còn trong phòng cấp cứu. Trúng hai viên đạn, một ở lưng một ở đầu, cũng chưa biết thế nào”. Nghĩ tới chắc Dĩnh Ngôn cũng lo lắng cho Hi Văn, tôi không nề hà thêm một câu: “Hi Văn trúng đạn khá nặng, nhưng không ở vị trí nguy hiểm. Chí Bân đang ở cạnh cầm máu cho cậu ấy”.
Trái với suy nghĩ của tôi, Dĩnh Ngôn lại run run hỏi tiếp: “Vậy còn… còn Phi?”.
Tôi nheo mày, hơi khó hiểu. Từ bao giờ Dĩnh Ngôn lại quan tâm Đường Phi đến thế nhỉ? Nhưng dường như ánh mắt tôi khiến Dĩnh Ngôn hiểu lầm, cô hạ tầm nhìn xuống chiếc giường phủ khăn trắng kế bên cạnh tôi, nước mắt lại rơi như thác đổ.
“Phi… Đường Phi… Anh làm vậy là có ý gì? Anh đã hứa với tôi sẽ trở về mà”.
Dĩnh Ngôn như thể bị quá khích, lao tới chiếc giường bệnh nhân đã mất kia mà không ngừng gào thét, giọt ngắn giọt dài. Tôi kéo cô ấy lại, định giải thích đây là hiểu lầm, song giọng cô quá mức kịch liệt, hầu như không nghe nổi lời tôi nói.
“Đồ ngốc này. Tôi dành tâm huyết cho anh nhiều như vậy, anh vẫn còn chưa hiểu tâm tình của tôi, làm sao anh cứ như vậy mà đi được chứ?”.
“Đồ ngốc, tôi nói chờ anh về, thật ra có một bất ngờ dành cho anh. Sao anh lại hứa không giữ lời…”.
“Đồ ngốc, tôi vẫn chưa kịp nói với anh là tôi thích anh. Anh đi như vậy làm sao cam lòng…”.
Dĩnh Ngôn cứ thét lên liên tục như thế, lời lẽ trong đó không chỉ khiến tôi gần như đứng sững tại chỗ mà mọi người trong bán kính mười thước quanh đó cũng lâm vào tình trạng tương tự, dĩ nhiên không thể bỏ sót Đường Phi, lúc này chỉ đứng cách đó vài bước.
“Dĩnh Ngôn, Dĩnh Ngôn. Cô bình tĩnh lại đi”. Tôi kéo cô ấy dậy, ngượng ngùng hạ giọng: “Tôi đã nói Phi chết bao giờ đâu”.
“Anh đừng gạt tôi, nếu anh ấy không chết, vậy đây là cái gì?”.
Bất chấp tôi ngăn cản, Dĩnh Ngôn vẫn nhào tới mà giật tấm khăn trắng trải trên người bệnh nhân ra. Vào cái khoảnh khắc đó, cả không gian dường như đứng khựng lại.
Tôi ôm lấy mặt mình, không biết phải giải thích thế nào với cô y tá đang bước đến, trong khi đó Dĩnh Ngôn vẫn nhìn đăm đăm vào gương mặt lạ lẫm bên dưới, sững sờ đến mức không thốt ra lời.
Tôi giương mắt liếc cô ấy, ý bảo ‘tôi đã nói rồi mà’. Tiếc là cô chẳng còn lòng dạ nào để ý nữa.
Cô hết nhìn tôi lại nhìn đến Đường Phi đang gần như ôm bụng cười bò cách đó mấy bước, gương mặt đỏ ửng vì khóc chuyển sang tái xanh. Hơi lạnh toát ra từ cô làm tôi rùng mình, trong lòng thầm nghĩ phen này thì Phi chết chắc rồi.
Cậu ta cuối cùng cũng nhịn được cười. Dĩnh Ngôn hầm hầm đi tới, vung chân định đạp cậu ta, song Phi đã nhanh hơn một bước, cậu ôm lấy Dĩnh Ngôn, thì thầm điều gì đó vào tai cô.
Hai người họ vẫn dùng dằng một lúc, song tôi cũng không dám để ý nữa. Chỉ sợ lâu thêm vài phút thì người lãnh đạn sẽ là tôi mất.
Ít phút sau, có vẻ bọn họ đã hòa hoãn lại, mới chịu đàng hoàng bước đến ngồi cạnh tôi, Dĩnh Ngôn có vẻ vẫn còn giận lắm, song cái điệu cười hề hề của Phi làm tôi thấy vui lây cho cậu ấy. Ai mà ngờ được, gã lạnh lùng nhất đám bọn tôi cuối cùng lại bị Dĩnh Ngôn uốn nắn thành dáng vẻ như bây giờ cơ chứ.
Cuộc sống đôi khi thần kì như vậy, có những người tôi chưa từng nghĩ có thể hòa hợp như Đường Phi và Dĩnh Ngôn, lại có những người tôi từng nghĩ sẽ gắn bó với nhau đời này kiếp này, như tôi và Dĩnh Hân, như Hi Văn và Dĩnh Ngôn, rốt cuộc lại hóa thành hư ảo.
Thế mới nói, trong chúng ta, liệu có mấy ai có thể đoán trước được số mệnh đây?
DĨNH NGÔN
Từ phòng cấp cứu trở ra, tôi cũng không nói được tâm trạng của mình lúc này là gì. Em gái tôi còn sống, ngay cả sinh mệnh bé nhỏ trong bụng nó cũng an toàn một cách kì diệu, thế nhưng trong lúc chúng tôi còn chưa kịp vui mừng trước cái tin này, bác sĩ lại thông báo một sự thật chấn động khác.
Có thể Hân sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Dĩnh Hân rơi vào trạng thái sống thực vật, ngoại trừ việc truyền nước để duy trì mạng sống cho nó, chúng tôi cũng kh