
Tác giả: Hàn Ni
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 134339
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/339 lượt.
: “Em băng bó cho anh sao?”.
Dĩnh Ngôn gật đầu rồi lại ôm chầm lấy tôi. Cơn đau trong tôi bị che lấp bởi mùi hương trên tóc em. Tôi hít nhẹ, cảm giác quen thuộc thoáng chốc khiến tôi trấn tĩnh lại. Thì ra, bấy lâu nay tôi vẫn nhung nhớ cảm giác này, người có thể luôn bên tôi, quan tâm tôi, người duy nhất có thể khóc vì tôi, cuối cùng cũng chỉ có mỗi mình em.
Cánh tay tôi dần thả lỏng. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, tôi ôm lấy em.
“Em biết lúc nãy khi bọn họ đuổi theo em, anh đã nghĩ gì không?”. Tôi nói.
Dĩnh Ngôn không trả lời, chỉ im lặng tì cằm vào vai tôi. Em cựa quậy khiến vết thương trên người tôi lại đau điếng, song tôi mặc kệ, chỉ run run giọng tiếp: “Anh nghĩ, nếu em xảy ra chuyện gì, chắc anh cũng không muốn sống nữa. Có những việc, dù anh cố gắng bao nhiêu, thì ra đến cuối cùng vẫn là lừa mình dối người. Tâm trí anh không quên được em, trái tim anh cũng không cách nào quên”.
Dĩnh Ngôn siết chặt lấy tôi hơn. Nước mắt em thấm ướt cả lớp băng nơi vùng ngực tôi. Khớp xương tôi rên lên âm ỉ, nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy nỗi đau này thật sự rất đáng giá.
“Dĩnh Ngôn, chúng ta làm lại từ đầu được không?”.
Em ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt em long lanh tựa ngôi sao trên trời, khiến tôi không nỡ buông tay, mà cũng không có cách nào buông tay.
Không có lời đáp trả, Dĩnh Ngôn chỉ khẽ cười, rồi đột ngột em choàng tay quanh cổ tôi, dâng làn môi thơm ngát của mình lên. Phút môi chạm môi, tôi như bị sét đánh trúng, cứ đờ đẫn nhìn em mà không dám động đậy.
Thế có phải là em đã tha thứ cho tôi rồi không?
Rồi tôi cũng chẳng nghĩ nhiều được, bởi nụ hôn của em ngày càng áp sát, dần dần không còn đơn thuần là môi chạm môi nữa, cánh tay em bắt đầu lần tìm vào sâu trong cổ áo, khơi dậy đến từng điểm nhạy cảm trong tôi. Tôi rùng mình, chẳng mấy chốc biến bị động thành chủ động, cuồng nhiệt giữ chặt tay em rồi đẩy em ngã xuống giường.
Căn phòng nhỏ hẹp thoáng chốc chìm trong không gian mờ ám. Lúc môi tôi dần hạ xuống chiếc cổ trắng toát mang theo mùi hoa thoang thoảng, hơi thở em cũng nhè nhẹ chạm vào vành tai tôi. Bất chợt, một hành động của em khiến tôi suýt ngừng thở.
Em thản nhiên dám cắn vành tai tôi.
Lửa tình cuối cùng đã bén. Tôi không ngần ngại nữa.
Nhẹ nhàng, tôi tháo hàng cúc trên áo Dĩnh Ngôn ra, mở đường cho những nụ hôn liên tiếp. Một tay không ngừng chạm nhẹ vào từng giác quan cảm xúc của em, tay kia chậm rãi duỗi những ngón tay thon dài đang nắm chặt tấm ga giường kia ra, lồng chúng vào tay mình. Rốt cuộc, khi nụ hôn của tôi khe khẽ chạm vào nơi trái tim em đang đập loạn nhịp kia, Dĩnh Ngôn ngửa cổ ra sau, trong đôi mắt đã tràn ngập tình mê ý loạn.
Tôi không chần chừ thêm nữa, để cho những khát khao bấy lâu của mình được thể bung tỏa. Thoáng chốc, mảnh linh hồn tôi nhẹ nhàng trượt vào nơi sâu kín của em. Ngón tay Dĩnh Ngôn khẽ bấm vào tay tôi, toàn thân run rẩy kịch liệt. Tôi biết em đau, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi đang phiêu lãng kia, trằn trọc, dây dưa. Cuối cùng chuyển động của tôi nhanh dần, Dĩnh Ngôn cũng phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Từng chút một, chúng tôi đưa nhau đến thiên đường.
…
“Hi Văn”.
Dĩnh Ngôn áp má vào lồng ngực tôi như cách em vẫn làm trước đây. Vừa mới trải qua một trận mây mưa, nhịp tim em vẫn chưa hết rộn rã khi em thì thào: “Cuối cùng thì anh có thể cho em biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì không? Chúng ta đã lãng phí hai năm rồi, nếu thêm hai năm nữa, em sợ rằng bản thân mình cũng chẳng chờ được anh mất”.
Tôi mỉm cười, siết chặt em vào làn da ấm nóng của mình. Có những chuyện vốn không thể trốn tránh vĩnh viễn, huống chi tôi đã trốn tránh hai năm rồi. Cuối cùng cũng có dũng cảm đối mặt, tôi không muốn vì sự hèn nhát của mình mà bỏ lỡ Dĩnh Ngôn.
Thế nên, tôi ngồi bật dậy, túm lấy bao thuốc trong túi áo giắt cạnh bên giường, rít một hơi dài để lấy thêm can đảm.
“Hai năm trước, trên đường đến dự lễ tốt nghiệp của em, anh đã nhìn thấy một vụ tai nạn…”. Tôi bắt đầu nói, cho dù không quay đầu lại vẫn có thể đoán được Dĩnh Ngôn đang chăm chú nhìn mình. Em đã chờ đáp án này rất lâu rồi. “Một chiếc xe bị mất lái lao vào đoàn tàu xe lửa bỏ hoang. Anh đã cố gắng cứu những người trong xe đó. Nhưng tất cả đều bị kẹt lại trong đám lửa, trừ một phụ nữ bị thương rất nặng. Thay vì bỏ cuộc và đưa bà ấy đến bệnh viện, anh vẫn cố chấp muốn dập tắt đám lửa để cứu người tài xế… Đến khi anh đưa được bà ấy đến bệnh viện thì bà ấy đã… đã…”.
Thanh âm của tôi nghẹn lại. Trong một lúc tôi không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác của mình, cho đến khi Dĩnh Ngôn ôm lấy tôi từ phía sau, giọng em run run: “Em hiểu rồi. Đừng nói nữa”.
Mắt tôi bắt gặp cặp mắt nâu tròn của em, nghe giọng em nghèn nghẹn khi nói: “Không sao đâu Hi Văn. Tất cả đều đã qua rồi. Mẹ em sẽ không trách anh. Em cũng không trách anh…”.
Dù cố gắng nhưng cuối cùng em cũng không thể dứt câu. Nước mắt em chực trào ra. Dĩnh Ngôn của tôi vốn là cô gái rất mau nước mắt, thế nhưng nhìn thấy em khóc đứt ruột đứt gan như thế, tim tôi không kìm nén được mà cũng vồn vã đập the