
Tác giả: Hàn Ni
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 134279
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/279 lượt.
chụp lại rồi phải không hả?”
“Đừng có mơ, tiền trao cháo múc nhé, không thì cả cái góc hình các cậu cũng đừng hòng thấy. Vì tấm hình này mà tôi suýt bị cậu ta giết đấy.”
“Được, năm trăm thì năm trăm.” –Đường Phi rút ví ra, giả vờ đếm –“Nhưng tôi bán cho tạp chí thì cậu không được đòi tiền thêm.”
“Chia năm- năm đi.” –Chí Bân phụng phịu trả giá.
“Không được.”
“Ba- bảy.”
“Đừng có mơ.”
“Được rồi được rồi, mình hỏi này.” –Tôi nhảy vào, xem ngang cuộc trả giá có vẻ là bất hợp pháp này. “Vậy thứ tư tuần trước Hy Văn gây với cậu vì lý do gì? Đừng nói là cậu lại nghịch đồ của cậu ấy?”
“À, không phải. Thực… thực ra trưa hôm ấy tôi đã xem một phim kinh dị với Dĩnh Hân.” – Không hẹn mà gặp, cả 4 chúng tôi đồng loạt lướt mắt sang Dĩnh Hân, lúc này đang ôm cuốn sách dày hơn cả niên giám điện thoại và chúi mắt vào đó –“Thế nên… buối tối tôi đã bị mộng du…”
“Ha ha, không phải cậu sàm sỡ cậu ta đấy chứ?”– Tiếng cười của Phi càng lúc càng càng rỡ, tôi cũng không ngăn cậu ấy lại. Tảng đá đè nặng trong lòng lúc này đã với đi ít nhiều –“Cũng đáng đời, ai bảo cậu ta cứ lầm lầm lì lì thế làm gì. Coi như là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa đi.”
“Thôi đi mà, ai chả sợ khi xem phim kinh dị chứ?”–Chí Bân giãy nãy phản ứng.
“Cậu 24 tuổi rồi, trẻ con gì nữa.” –Dĩnh Ngôn nói
“Mọi người không thể đối xử với tôi như thế được. Văn đuổi tôi rồi. Cậu ta nói nếu tối nay tôi không rời khỏi phòng thì cậu ta sẽ dọn xuống tầng trệt ở với Phi. Trong tối nay tôi phải đổi phòng đấy.”
“Để cậu ở một mình là được.” –Đường Phi đồng tình –“Không ai chịu nổi cậu đâu.”
“Không thể được, tôi bị mộng du mà. Tôi không thể ngủ một mình.” –Chí Bân tiếp tục rền rĩ như đứa con nít khóc nhè. Tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem cậu ấy có đút lót không mà lại được người nghiêm khắc như ông Dương Thái chọn đến đây nhỉ?
Tôi, Đường Phi và Dĩnh Ngôn nhìn nhau. Hôm đầu đến đây chúng tôi đã bốc thăm chia phòng cả rồi. Hiện giờ thì tôi ở chung phòng với Khải Nam. Đường Phi thì ngủ một mình ở tầng trệt. Tôi không thích Khải Nam lắm, cậu ta sạch sẽ và gọn gàng thái quá, nhưng so với Chí Bân thì Khải Nam quả là người bạn cùng phòng lý tưởng.
“Đừng nhìn tôi, không có chuyện tôi nhường phòng đâu.” –Tôi nhún vai bảo Đường Phi –“Tôi thích căn phòng hiện tại hơn.”
“Nếu muốn thì Chí Bân có thể ngủ chung phòng với tôi.”
Một tiếng nói đột ngột phát ra khiến chúng tôi phải ngó quanh quẩn để tìm ra người vừa lên tiếng, để rồi môi gần như méo xệch khi nhận ra đó là Dĩnh Hân. Cô ta vẫn chúi mắt vào cuốn niên giám, tay cầm quả táo cắn dở, hầu như không nhìn vào chúng tôi.
“Phòng mình khá rộng, nếu thích cậu có thể kê thêm cái giường.”
“Được đấy.” –Chí Bân thốt lên –“Mình thích cậu, Dĩnh Hân. Ngủ chung phòng thì ta có thể cùng nhau xem phim kinh dị.”
“…”
Mất hồi lâu, tôi, Đường Phi và Dĩnh Ngôn mới hiểu điều đó có nghĩa là gì.
“Dẹp dẹp.” –Dĩnh Ngôn hét lên thất thanh –“Ngủ chung cái gì chứ. Chí Bân, cậu sẽ dọn sang phòng Đường Phi. Thế là xong, không tranh cãi.”
“Không được.”-Đường Phi nói –“Phòng tôi rất nhỏ, làm sao nhét thêm cậu ta được chứ?”
“Vậy Hy Văn xuống phòng Đường Phi, Đường Phi lên tầng trên ngủ với Chí Bân. Thế là xong.”
“Thế thì Hy Văn hời quá rồi còn gì.”
“Tôi quyết định thế rồi, không tranh cãi.”–Dĩnh Ngôn bịt tai lại, tiếp –“Tôi đi xem giáo án đây, đừng làm phiền đến tôi khi chưa tới giờ cơm.”
Đường Phi trông vẫn còn hậm hực khi Dĩnh Ngôn bước ra. Sau bữa cơm, tôi thấy cậu ta mất hút ngoài vườn. Ít phút sau lại nghe có tiếng cành gãy răng rắc.
Hy Văn và Đường Phi đổi phòng cho nhau trong lặng lẽ. Thực tình thì không phải tới lúc này mới thấy rõ là họ không ưa nhau. Cả hai đều là những vệ sỹ giỏi, tài năng, kinh nghiệm thì ắt hẳn cũng khó phân thắng bại song Hy Văn lại được chỉ định làm đội trưởng. Đó cũng là vấn đề khiến họ hoạnh họe nhau từ những ngày đầu, giờ lại thêm việc này…
“Cậu không ngủ sớm lấy sức à? Mai còn phải đưa Dĩnh Ngôn đến trường đấy.” –Khải Nam nói, cậu ta vừa tắm xong, vẫn không thèm mặc áo vào mà cứ nghênh ngang qua lại như thế trong hành lang. Tôi quết tay lên mũi. Tên này có cách hành xử khá lập dị, tính khí lại thay đổi thất thường. Đến cả tôi cũng khó khăn lắm mới thích ứng được với cậu ấy.
“Hy Văn và Đường Phi cứ ầm ầm cả đêm như thế cậu nghĩ tôi làm sao ngủ được?” –Tôi nói, thả người xuống giường như thể rất mệt mỏi. Thực chất tôi đã dành vài tiếng để thăm dò bãi đất phía sau biệt thự. Nơi này nằm cách ly hẳn với khu dân cư, vài trăm mét mới có một căn nhà nhỏ dựng tạm, gần hơn một chút là ngọn hải đăng bỏ hoang đã bị bọn tôi trưng dụng làm nhà kho, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt. Tôi nghĩ đến món đồ tổ chức muốn tôi tìm kiếm, bất giác lại thở dài.
Xem ra ngày kết thúc nhiệm vụ vẫn còn xa lắm.
“Đừng có nhắc Tào Tháo như thế chứ, kẻo…”
Khải Nam “ối” lên một tiếng vì vô tình chạm phải ai đó đang đi tới. Tôi hơi rướn người, cố nhìn qua khe cửa trước khi tiếng Hy Văn vang lên: “Không phải phòng cậu cũng có gương sao? Cứ phải đứng trước gương ở hành lang để chải