
Tác giả: Trạm Thanh
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 134435
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/435 lượt.
hại!
Đức Nữ không để ý đến hắn, cầm khăn lau dọn đống lộn xộn vừa nãy.
“Tổng giám đốc có việc gì không?” Cô lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt Long Kiệt nhìn thấy trong thùng rác có bánh bích quy, vỏ túi bánh ngọt thu hút: “Sao lại nhiều đồ ăn vặt như vậy? Không nhìn ra cô thích ăn quà vặt?”
Tôi mới không thích!
Cô cố nhịn không nói ra miệng, tiếp tục dọn dẹp cà phê bị đổ ra. Vừa quay đầu lại phát hiện hắn đang mở ngăn bàn —
“Không được mở!” Cô hét to
“Tại sao?” hắn tỏ vẻ vô tội, tay vẫn đem ngăn bàn kéo ra, không có dấu hiệu buông tha.
“Tôi...” Cô lúng túng.
Hắn nhìn cô sâu sắc, dùng sức đem ngăn bàn kéo ra.
“Cành cạch!” Một ngăn kéo toàn bánh bích quy, bánh ngọt lao xuống sàn nhà.
Đức Nữ sụp bả vai: “Không phải bảo anh đừng mở ra sao!” Chẳng lẽ hắn thuộc dạng “trẻ nhỏ”? Càng bảo hắn không làm hắn lại càng làm! Ôi!
“Này...” Hắn bị cảnh tượng dọa cho ngây người, nhặt bích quy đầy trên mặt đất cầm lên nhìn” Tại sao mỗi một gói đều bóc vỏ ra?” Hắn cẩn thẩn kiểm tra một chút, mỗi hộp bánh quy đến hình Kazuzu liền không thấy, chẳng lẽ...
Hắn nhìn cô.
Cô đỏ mặt.
“Tôi... cắt bỏ đoạn trúng thưởng cũng không phạm pháp.” Cô chu môi lên cãi chày cái cối.
Bộ dạng của cô thật đáng yêu!
Không nghĩ tời hai chữ ‘đáng yêu’ cũng có thể dùng được trên người Bàng Đức Nữ.
Hắn kéo một cái, cô ngã vào trong ngực hắn, có lẽ nắm ngoài dự đoán của hai người, môi của hắn lại đặt lên môi cô.
Bất ngờ mềm mại ngọt ngào kia!
Cảm xúc tốt đẹp khiến hắn không nhịn được dùng đầu lưỡi quét qua bờ môi ngọt ngào của cô, không bao lâu, chiếc lưỡi trơn trượt chui vào trong miệng cô, khuấy động xung quanh.
“Ngộ...” Cô không thể tin miệng mình lại phát ra âm thanh!
Môi của hắn một phen khóa môi cô, khiến cho tế bào toàn thân cô mở ra. Liền hôn một cái, tựa như điên cuồng dời núi lập biển.
Cô bị dọa’
“Ai, so với trong tưởng tượng của tôi thì ngọt ngào gấp mấy lần, Đức Nữ’” Cái trán của hắn chống lên trán của cô thở dài.
“Anh gọi tôi cái gì?” Con ngươi cô mở lớn, hai mắt nhảy ra ngoài, một tay che miệng mình.
“Đức Nữ, thân yêu!” Hắn liếm miệng mình. “Lần sau không cần tô nhiều son môi như vây, cảm xúc khẳng định sẽ tốt hơn!”
Kết quả Long Kiệt thấy được một mặt liều mạng của cô. Lần này không thể biết được ai thắng ai thua?
Đức Nữ bị làm cho sợ mà đi về nhà, gương mặt đều phồng lên, giống như miệng đầy ngột ngạt không thể thoát ra.
Tiểu Mễ cùng Tiểu Thích rất ngạc nhiên mà liếc nhìn cô, dù sao Đức Nữ chưa từng mất tỉnh táo như vậy! Ở trong hình tượng của các cô, Nữ Đức tỉnh táo nhất, là cô gái thông minh nhất, không có chuyện gì làm khó được cô ấy!
Thế nhưng rõ ràng có người so với cô ấy lợi hại hơn, cho nên mới có thể hạ gục được cô ấy.
“Đức Nữ, có muốn uống một bát canh đậu đỏ hay không? Tớ vừa mới nấu...” Tiểu Thích vốn là giọng nói êm dịu gặp phải ánh mắt hung ác của cô, phút chốc im lặng.
“Tôi muốn ăn đá!” Cô cần hạ hỏa! Trời ạ, cái tên họ Long đó, người thật là...
“Đá... đá!” Tiểu Thích sững sờ. “Nhưng... nhưng mà mới vừa đun thôi.” Tiết trời lạnh như vậy ai lại đi ăn đá!
“Mang tới đây một ly trà đá đi!” Tiểu Mễ chạy vào trong bếp lấy một cốc nước đá không ai uống được mang tới cho cô.
Đức Nữ hít vào một hơi uống cạn cốc.
Oa ái — Hỏa khỉ cũng giảm xuống! Ông trời phù hộ cho người đắc tội với cô ấy toàn thây.
“Kẻ nào chọc giận đến cậu thế?” Tiểu Mễ ở bên cạnh cô trông đợi, nhưng thông minh bảo trì một khoảng cách an toàn.
“Còn không phải là cái hạng người ghê tởm Long...” Cô đem một nửa còn lại nuốt trở về.
“Long. A! Không phải là ông chủ thứ hai chứ?” Tiểu Mễ biết rõ, ai da! Cô có kinh nghiệm bị ông chủ khi dễ, nhưng mà Đức Nữ, ai dám khi dễ Bàng Đức Nữ?
“Hắn làm cái gì vậy?” Tiểu Thích bất kể lúc nào giọng nói cũng êm ái.
“Đừng nhắc đến tên chết đó!” Đức Nữ mặt đỏ bừng lên. Cũng không nói chuyện cô bị hôn? Mặc dù hai người này là đồng đảng kiêm bạn tốt, nhưng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng được đến hình tượng của cô, dù sao vẫn phải cần dũng khí.
“Chúng ta hôm nay phải đi ra ngoài ăn một bữa, chợ đêm tốt nhất, tớ muốn ăn từ quán đầu tiên đến quán cuối cùng ăn tuốt! Tiểu Mễ, bảo tên kia nhà ngươi đến trả tiền, phàm là tổng giám đốc đều không phải là thứ tốt!”
“Được, được tớ lập tức sẽ gọi hắn!” Giận chó đánh mèo gọi là cái gì? Đây chính là giận chó đánh mèo rồi! Tiểu Mễ thà bị đắc tội với Lục Thạc Hồng còn hơn là đắc tội với Đức Nữ.
Tiểu Mễ vừa mới gọi được một nửa, điện thoại Đức Nữ trên bàn liên tục rung lên...
Cô một tay mò được điện thoại di động ấn nút trả lời. “Đức Nữ! Là tôi...”
Cái người bị chửi chết không tử tế đưa tới tận cửa. Đức Nữ một tay tắt điện thoại.
Tiểu Mễ cùng Tiểu Thích đều ngẩn người ra.
Tiểu Mễ len lén cất điện thoại trở về, xem ra hay là tránh đi còn có thể tốt một chút.
Ai ngờ điện thoại vừa mới tắt, tiếng chuông lại liên tục vang lên. Tiểu Mễ lúng túng nhìn Đức Nữ một cái, nhắm mắt tiếp điện thoại.
Cô chỉ trả lời mấy tiếng, liền đưa tai nghe đến: “Đức Nữ, tổng giám đốc của cậu tìm cậu.”