
Tác giả: Trạm Thanh
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 134441
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/441 lượt.
i cùng đã không sao rồi ư?” Hắn nói tới chỗ này thì dừng lại, vẻ mặt cố ý biến sắc. “Tôi biết rõ khả năng sẽ làm cô bận rộn, không sao, cô có thể không cần để ý để đến tôi, tôi ở bệnh viện đã có bác sĩ cùng y tá chăm sóc, nếu không cẩn thận ngã xuống giường, một lúc sau cũng sẽ được phát hiện ...”
Sắc mặt của cô trở nên khó nhìn. Người đàn ông này cố ý!
“Nếu tổng giám đốc không muốn người nhà biết được, tôi sẽ tuân theo chỉ thị của anh. Hơn nữa, tổng giám đốc là vì cứu tôi mới bị ngã xuống lầu, tôi sẽ chăm sóc anh, cho đến khi xuất viện.” Cho dù đã biết hắn cố ý, Bàng Đức Nữ cũng không phải là loại người trốn tránh trách nhiệm.
“Cô không cần phải phiền toái, tôi biết rõ cô không muốn đến gần tôi, tôi có thể tự chắm sóc bản thân.” Hắn nhàn nhạt nói, quay đầu ra chỗ khác, vẻ mặt có phần cô đơn.
Điều này khiến cho cô mềm lòng: “Tôi nói tôi sẽ chăm sóc cho anh, cứ như vậy đi! Anh bây giờ vẫn chưa thể ăn được cái gì, một lúc nữa mới có thể ăn được, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn giúp anh. Chờ một lúc tôi quay về phòng làm việc, cuộc họp buổi sáng tôi đã giúp anh hủy bỏ. Công việc có khẩn cấp gì tôi sẽ xin ý kiến phó tổng giám đốc, công văn quan trọng tôi sẽ đem đến đây cho tổng giám đốc xem...”
“Cô liên tục không chịu gọi tên tôi, cần gì phải miễn cưỡng như vậy?”
Cô trộm liếc mắt. “Anh là tổng giám đốc đấy!”
“Ở đây cũng không phải phòng làm việc.” Ánh mắt hắn đang chỉ trích cô lấy cớ.
Cô thật sự nghĩ không thấu. “Được rồi, Long Kiêth tiên sinh, xin hỏi còn có gì sai bảo?” Chờ hắn khỏe lại, cô sẽ đem chân hắn cắt đứt, tại sao lại đưa ra ý kiến này? Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình của cô cũng nhẹ nhõm nhiều rồi, thậm chí đáy mắt còn có nụ cười.
“Đúng rồi! Cô phải cười nhiều lên, cười lên mới xinh đẹp!” Hắn cười nói, người động đậy muốn ngồi dậy, không ngờ lại động vào vết thương ở chân, khiến cho hắn một hồi nhe răng nhếch miệng.
“Anh đừng có lộn xộn, để tôi giúp anh.” Đầu tiên cô điều chỉnh đầu gối hắn cho tốt, rồi dìu người hắn dậy.
Long Kiệt rất cao hứng, chóp mũi hắn đều ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô, cho dù cô có ăn mặc thành bộ dáng kinh người kia nhưng dù sao cũng là phụ nữ, rất khó không có mùi vị riêng.
Nhất là khi hắn dựa trên cơ thể mềm mại của cô, hắn chỉ muốn ngồi phịch lên không muốn xuống, đáng tiếc động tác cô gọn gàng đem hắn “ổn định” thật tốt, rồi lập tức rời đi.
“Đầu tiên anh nên nghỉ ngơi đi, tan làm tôi sẽ đến thăm anh, có điều gì muốn nói, có thể gọi điện thoại.” Cô cảm phục mình đã chọn phòng VIP cho hắn, trong phòng có điện thoại.
“Khoan đã, tôi có thể nhờ cô giúp một việc được không?” Lời của hắn lưu lại trước khi cô bước chân rời đi.
“Chuyện gì?” Cô có dự cảm, bình thường hắn mở miệng thì sẽ không bao giờ có chuyện tốt.
“Sau khi tan làm thì hãy đi tẩy trang, đây là yêu cầu của bệnh nhân cũng coi như không có gì quá đáng?” Rõ ràng là mỹ nữ mà lại mang da thịt xinh đẹp của mình che lại, thật là có lỗi mà! Hắn muốn lợi dụng phúc lợi của mình!
Cô cười một tiếng đùa giỡn nói: “Có cần thiết không?” Thật ra khi tan việc, cô cũng phải sớm tháo lớp trang điểm kia ra, lại nói cô cũng không phải là không bao giờ lộ bộ mặt thật, nhưng mà... “Không chừng sẽ có khách của anh đến thăm, e là không tiện!”
“Cô dặn dò tất cả mọi người đến thăm tôi, tôi không muốn bị quấy rầy, chỉ cần cô không nói phòng nào cho họ, thì bọn họ chưa chắc đã biết được!”
Đức Nữ nhún vai một cái, không cho ý kiến. “Tôi đi trước, bye!”
Cô khoát khoát tay, vui vẻ rời khỏi bệnh viện, mặc kệ ánh mắt buồn bã của người đàn ông kia.
Haha! Bỗng nhiên cô cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên một chút.
Thật vất vả mới đến lúc tan làm,có thể nói là cô chạy như bay. Mấy ngày hôm nay, để cho tiện cô đều đi xe của Long Kiệt tới tới lui lui, hôm nay còn đi xe của hắn tới chỗ làm, nhưng cũng không dám đỗ chiếc xe nổi tiếng này ở điểm đỗ xe của tổng giám đốc.
Vấn đề là chiếc xe nổi tiếng này cô hay đỗ ở trong ngõ hẻm, nhưng cô lại lo lắng chiếc xe bị trầy xước... Đến lúc đấy rủi ro hắn bắt cô sửa xe thì sao? Thật sự là phiền toái!
Vừa vào đến cửa nhà, phát hiện Tiểu Thích đã tan việc, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Thích có thể làm phiền cậu giúp tớ nấu một bát cháo được không, và thêm một chút thức ăn nhẹ?” Đức Nữ đi tắm rửa, tháo bỏ một thân y phục cổ hủ, để còn đến bệnh viện.
“Được!” Tiểu Thích rất sảng khoái đồng ý. “Cậu gần đây sao lại bận rộn như vậy? Tối hôm qua rất muộn cậu mới trở về, cậu còn khỏe đấy chứ?”
Tối hôm sự việc phát sinh bất ngờ, Đức Nữ bận rộn, khi trở về đúng là quá muộn, vì vậy Tiểu Thích và Tiểu Mễ không biết cô đã xảy ra chuyện gì.
“Đừng nói cho ai.” Cô đang đầy một bụng bực tức. “Cấp trên của tớ hôm qua đi dự tiệc, ngã cầu thang, gẫy xương đùi, tớ hôm qua bị giày vò ở bệnh viện đến tận khuya mới về được.” Bây giờ ngĩ lại vẫn thấy mệt mỏi, buổi trưa cô trốn Long mặt Jerry kia vào phòng nghỉ ngơi ngủ một chốc lát, hồi phục được một ít thể lực.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Tiểu Thích cũng rất có khẩu khí nói: “Vậy nhất định cậu sẽ rất bận, cháo