Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1342376

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2376 lượt.

nhớ ra đã lâu lắm không liên lạc với hai đưa con ông bạn già nên liền gọi điện thoại mời hai anh em đi xem thi đấu thuyền rồng.
Cơ Quân Dã đặt điện thoại xuống, khuôn mặt tỏ vẻ khó xử. Nói thật, cô không phải trẻ con nên thật sự không hứng thú gì với việc đi xem thuyền rồng, chắc chắn đến nơi thì bên bờ sông đã kín người hết chỗ, tâm tình có thoải mái cũng sẽ không còn thấy vui vẻ nữa. Có điều không mấy khi bác Uông gọi điện thoại mời, nếu mình từ chối cũng không tốt. Người đã có tuổi cũng không khác em bé là mấy, mình phải nịnh, phải dỗ, nếu không người ta sẽ không thoải mái, biết đâu lại sinh ra tâm bệnh, vậy thì tội lỗi của mình sẽ lớn lắm.
Bác sĩ tâm lý lúc nào cũng thích chuyện bé xé ra to, Cơ Quân Dã kết luận, cô quyết định ngày mai phải thăm dò anh trai một chút mới được.
Hôm sau, Cơ Quân Dã đến căn nhà liền kề từ sớm, Cơ Quân Đào đang đi từ quán mì về nhà nhìn thấy cô liền hỏi với vẻ kì lạ: "Em đến sớm thế làm gì? Không phải em thích ngủ nướng lắm à?"
Cơ Quân Dã kéo tay anh ta, nói: "Ngày mai là tết Đoan Ngọ, em đến tìm Hoài Nguyệt để hỏi xem cô ấy định làm gì. Không phải cô ấy rất thích cho Đậu Đậu ăn tết sao, chúng ta cùng ăn tết với cô ấy".
Cơ Quân Đào nhìn thoáng qua vườn hoa nhà bên cạnh, hầu như cuối tuần nào Hoài Nguyệt cũng ở đây, vừa đến đã bắt đầu nhổ cỏ tưới nước cho vườn hoa. Trời đã nóng rồi, đất vườn sẽ mất nước rất nhanh, không biết cô ấy có đến đây ở luôn để chăm sóc đám rau dưa này hay không. "Người ta chăm sóc một đứa con đã đủ bận rộn rồi, em còn muốn đến quấy rầy người ta nữa à? Bao giờ thì em mới lớn được?" Dù là trách móc nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa ý cười.
Cơ Quân Dã âm thầm chú ý quan sát vẻ mặt anh ta, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Ngày mai hiệp hội dân tộc của bác Uông tổ chức thi đấu thuyền rồng tại huyện Ngô Giang, bác ấy gọi điện thoại mời chúng ta đến dự. Huyện Ngô Giang làm công tác bảo vệ môi trường rất tốt, sông núi hầu như vẫn còn nguyên vẹn. Em nghĩ không thể không nể mặt bác ấy được nên quyết định đến bảo Hoài Nguyệt dẫn Đậu Đậu đi chơi một ngày, lần trước anh em mình đã ăn cơm ở nhà người ta, lần này phải có qua có lại mới được".
Thấy hồi lâu Cơ Quân Đào không lên tiếng, Cơ Quân Dã đành phải nói tiếp: "Biết anh ghét nhất là những chỗ đông người nên em đã bảo A Thích lái xe tới đón rồi, 4 người đi là vừa đẹp. Lát nữa em đi nói với Hoài Nguyệt".
Cơ Quân Đào vừa đi lên phòng vẽ trên tầng vừa nói: "Để anh lái xe, xe anh ngồi 5 người cũng không thành vấn đề. Đậu Đậu thì ngồi mất bao nhiêu chỗ chứ. Đã lâu anh không đến Ngô Giang, mấy hôm trước anh lôi một bức tranh vẽ dở ra, đang muốn vẽ thêm vài nét bút nữa".
Cơ Quân Dã vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, chúng ta ở luôn một buổi tối ở đó đi. Buổi tối ngồi hóng gió sông, ăn cá sông tươi, thêm ít rượu Thổ Thiêu nữa thì còn gì bằng".
Nhìn vẻ chờ mong của em gái, Cơ Quân Đào không nhịn được cười nói: "Nếu em định qua đêm ở đó thật thì phải thông báo cho mọi người để chuẩn bị trước, nếu không đến lúc đó cái gì cũng phải tạm thời đi mua thì phiền phức lắm".
Cơ Quân Dã nghĩ bụng, thông báo cho mọi người? Trừ Hoài Nguyệt thì còn phải thông báo cho ai nữa chứ? Đây vẫn là anh trai mình sao, sao hôm nay lại dễ nói chuyện thế? Chẳng lẽ A Thích nói đúng thật? Anh ấy đi là vì Đậu Đậu hay là vì Hoài Nguyệt? Hay là tâm bệnh của anh ấy đã thật sự biến mất hoàn toàn, bắt đầu hướng tới cuộc sống xã giao bình thường rồi?






Ngày Đoan Ngọ, Lỗ Phong về nhà mẹ từ sớm. Sau khi li hôn với Hoài Nguyệt, tuần nào đến phiên Đậu Đậu về nhà bà nội hắn luôn cố hết sức sắp xếp thời gian để ở bên Đậu Đậu, mặc dù rất ít khi làm được điều này. Buổi tối, Đậu Đậu ngủ với bà nội, mẹ hắn không muốn hắn mang con về nhà mình. Đương nhiên Viên Thanh rất vui vẻ, không nhìn thấy thì càng đỡ ngứa mắt, còn hắn thì vẫn cảm thấy có lỗi với Đậu Đậu, hắn vô thức không muốn để Đậu Đậu nhìn thấy Viên Thanh.
Lúc đầu, hắn với Viên Thanh chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, nào biết lại tạo thành kết quả như vậy. Nếu biết trước thì kiểu gì hắn cũng không chịu day dưa chút xíu nào với người phụ nữ này.
Nói thật lòng Viên Thanh làm sao mà xinh đẹp bằng Hoài Nguyệt được. Hắn là kẻ từng đi qua vạn khóm hoa, ai xinh đẹp thật ai đẹp nhờ trang điểm chỉ cần liếc qua là biết. Năm đó mẹ mời một đám sinh viên đến nhà ăn cơm, hắn chỉ vừa đi ra đã động lòng với Hoài Nguyệt rồi. Cô ấy ngồi ở đó, tươi sáng như một bức tranh, mấy chàng trai bên cạnh cô đều cố gắng lấy lòng người đẹp nhưng cô ấy vẫn e thẹn như một nụ hoa chưa nở khiến trái tim hắn ngứa ngáy khó chịu.
Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, cái cầm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên của cô ấy cũng cho hắn nốt, điều này làm lòng hắn tràn ngập thương yêu với cô ấy. Ngày cưới, hắn đã thề sẽ tốt với cô ấy cả đời, để cô ấy có thể vui vẻ hạnh phúc cả đời không phải lo nghĩ. Hắn cảm thấy mình đã làm được, gương mặt ngày càng xinh tươi của cô ấy nói rõ cô ấy hài lòng với hắn, cô ấy cũng chưa bao giờ hỏi hắn là


XtGem Forum catalog