
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1342509
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2509 lượt.
a khó xử lấp liếm: "Tại sao không đi giầy?"
Thấy thần sắc anh ta đã trở lại bình thường, Hoài Nguyệt khẽ thở phào giải thích: "Sợ lúc tưới nước sẽ bắn lên giầy nên bỏ giầy luôn cho tiện, có bẩn chân cũng chỉ cần dội nước là xong, đỡ mất công". Vừa rồi thấy anh ta ngẩn ngơ cô còn tưởng rằng anh ta lại có vấn đề gì.
Đậu Đậu dậm một cái thật mạnh lên tấm gỗ, nói: "Đi chân đất thích lắm, chú Cơ, chú có muốn chơi không?"
Cơ Quân Đào lắc đầu nói với Thương Hoài Nguyệt: "Tuần này bác làm vườn về quê, bác ấy còn nói là đã đến lúc phải dựng giàn cho mấy cây mướp này rồi. Xem ra cô đã dựng xong rồi!"
"Ờ, Đậu Đậu cùng dựng với tôi mà", Hoài Nguyệt mỉm cười kéo tay Đậu Đậu, "Đúng không Đậu Đậu?"
"Vâng", Đậu Đậu tự hào ngẩng mặt lên nói với Cơ Quân Đào, "Chú Cơ xem này, lá cây đã to thế này rồi. Lần sau Đậu Đậu mời chú với cô Cơ ăn mướp, cả chú Thích nữa".
"Tốt!" Cơ Quân Đào nói.
"Trong tiểu khu này chắc cũng chỉ có nhà tôi trồng rau trên nóc nhà", Hoài Nguyệt hơi ngượng ngùng nói, "Đúng ra nên trồng hoa mới đúng. Nếu như ở nước ngoài thì có khi tôi đã bị người ta kiện rồi, tội trồng rau trong vườn hoa phá hoại phong cảnh tổng thể. May là vườn hoa của các nhà trong tiểu khu này của chúng ta đều có tường vây bao quanh nếu không chắc tôi cũng không dám trồng rau như vậy".
Cơ Quân Đào mỉm cười nhìn cô: "Tôi thấy rất tốt mà, đẹp hơn mấy chậu cảnh trong vườn nhà tôi nhiều".
Hoài Nguyệt càng cảm thấy xấu hổ, "Đâu có, tôi nghe Tiểu Dã nói mấy chậu cảnh đó của anh đắt tiền lắm. Tôi cũng chỉ trồng mấy loại rau để Đậu Đậu chơi thôi. Cháu nó không thích hoa hoét nên tôi trồng rau để cháu cùng tưới nước, bón phân, thu hoạch, tránh sau này lại không biết rau nào là rau nào".
"Mẹ, con biết mà". Đậu Đậu cười tinh nghịch, kéo khóa quần xuống, "Bây giờ con phải tưới cây đây". Nói rồi liền vạch quần ra tè.
Hoài Nguyệt ai da một tiếng, gương mặt ửng đỏ khó xử không biết nên nói gì với Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào cảm thấy hơi sửng sốt rồi bật cười ha ha, giơ tay về phía Đậu Đậu: "Đậu Đậu, đi nào, chú dạy cháu vẽ tranh". Anh ta bế Đậu Đậu lên, xách theo đôi giầy của Đậu Đậu đi xuống tầng dưới.
Hoài Nguyệt vừa thu ống cao su lại vừa nghe tiếng cười của hai người một lớn một nhỏ dần dần đi xa, rốt cục cũng không nhịn được bật cười hì hì.
"Nhiệm vụ của chúng ta đã triển khai được hai tuần rồi, anh Trương, Tư Tư, chuyện phỏng vấn Cơ Quân Đào thế nào rồi?" Theo thông lệ, sau khi tổng kết công việc giai đoạn trước Phó tổng biên tập Lưu bắt đầu lần lượt hỏi đến tình hình tiến triển của các bài viết trọng điểm tháng sau.
"Đã liên lạc với phòng triển lãm Tố rồi nhưng người ta từ chối, họ nói Cơ Quân Đào phải chuẩn bị cho triển lãm tranh nên không có thời gian". Tài tử Trương nói, "Họ nói rất khách sáo nhưng không cho mình cơ hội nào để thương lượng tiếp cả".
"Chồng tôi đã đi tìm viện trưởng viện mỹ thuật nhưng ông ấy nói chuyện này không dễ, bình thường Cơ Quân Đào cũng không giao tiếp với người khác, loại chuyện tư nhân thuần túy này nhà trường cũng không tiện can thiệp", Tư Tư nói, "Người làm nghệ thuật khó tính lắm, lãnh đạo cũng chỉ dọa dẫm được những người không có bản lãnh gì thôi, còn người thật sự có tài và có tầm ảnh hưởng thì lãnh đạo ngược lại còn phải nịnh bợ người ta còn không kịp ấy".
Phó tổng biên tập Lưu cau mày nói: "Tư Tư, cô nghĩ cách khác đi, mặc dù Cơ Quân Đào khó tính nhưng anh ta tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người, triển lãm tranh của hai bố con anh ta tôi phỏng chừng ít nhất cũng có lãnh đạo cấp bộ đến dự, cũng có khi sẽ có cả lãnh đạo to hơn, đó tuyệt đối là điểm sáng tin tức. Bây giờ thực sự không tìm được người nào thích hợp làm nhân vật trang bìa hơn anh ta rồi".
Tư Tư nhếch miệng không lên tiếng, Hoài Nguyệt thông cảm nhìn cô một cái, may là mình làm mảng dân tộc, mấy ông già bà già ai cũng nhiệt tình. Nếu bắt mình cũng phải đuổi theo phỏng vấn người ta thì chắc mình cũng không thể mặt dày như vậy được.
Trần Thụy Dương hơi bối rối, anh ta không rõ vì sao mình lại cảm thấy bối rối, có điều nhìn vào đôi mắt trấn tĩnh ấm áp như không tranh chấp với đời của cô anh ta không nhịn được phải suy nghĩ, kiểm điểm lại xem có phải mình vừa thương tổn cô hay không.
Anh ta là giám đốc kiêm Tổng biên tập tạp chí, mặc dù tất cả mọi công việc của tạp chí anh ta đều ném cho Phó tổng biên tập Lưu nhưng chữ kí cuối cùng trước khi mỗi kì tạp chí được đưa vào xưởng in vẫn là của anh ta. Tương tự, để tỏ ra thận trọng, các công việc sắp xếp điều động nhân viên cũng cần anh ta đứng ra nói chuyện với nhân viên trước. Đương nhiên nếu như anh ta cứ nhất quyết để Phó tổng biên tập Lưu làm thay thì cũng không phải là không thể được, có điều đối với Hoài Nguyệt thì anh ta muốn nói chuyện nhẹ nhàng hơn một chút. Từ lúc nhìn thấy nước mắt cô khi bế con hôm đó anh ta càng muốn cố hết sức tránh thương tổn cô. Việc điều động như bây giờ có làm cô ấy cảm thấy tủi thân không? Anh ta không biết, quả thật cô ấy là người đầu tiên bị điều