XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1342506

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2506 lượt.

i quen, dụi mắt, lại nhìn lần nữa. Không sai, lần này không phải ảo giác, Hoài Nguyệt đang đeo một chiếc túi to đi tới từ phía cuối con đường nhỏ, hình như cái túi hơi nặng, còn cô áy thì có vẻ khá mệt.
Cơ Quân Đào chạy xuống bậc thềm không cần nghĩ ngợi, đẩy cổng vườn hoa ra, chạy tới đỡ lấy chiếc túi trên vai cô. Thật sự hơi nặng, anh không vui hỏi: "Em đến đây kiểu gì?"
Hoài Nguyệt bị hành động quá tự nhiên của anh làm cho sững sờ, buột miệng đáp: "Ngồi xe buýt".
"Nặng như vậy sao không gọi taxi?" Cơ Quân Đào nghiêm mặt nói, "Nếu như không gọi được xe thì để anh đến đón em".
"Cơ tiên sinh". Trái tim Hoài Nguyệt đập thình thịch, anh ấy nói không câu nệ như vậy làm cô không biết trả lời thế nào.
Cơ Quân Đào phục hồi lại tinh thần, bất đắc dĩ thở dài nói: "Xin lỗi, anh hơi quá lời, em đừng giận".
Hoài Nguyệt lấy chìa khóa ra mở cửa, đứng trong phòng khác nhìn Cơ Quân Đào mà cảm thấy chân tay thừa thãi. Trong lòng cô hơi hối hận vì đã nhận lời Tiểu Dã.
Cơ Quân Đào đi thẳng vào đặt chiếc túi lên bàn, hỏi: "Em chuẩn bị chuyển nhà hay sao mà mang nhiều đồ thế?"
Hoài Nguyệt nói: "Mấy thứ linh tinh em mua ở Vân Nam, giờ mang đến bày trong nhà thôi. Nghe Tiểu Dã nói anh bị ốm, còn không cho phép cô ấy đến thăm anh nữa, mấy hôm nay đã đỡ hơn chưa?"
Cơ Quân Đào cau mày nói: "Chỉ là cảm lạnh thôi mà. Anh thấy người khác là lại không vui, không muốn cô ấy đến đây nên mới lấy cớ như vậy". Suy nghĩ một chút, sợ cô hiểu lầm anh lại vội bổ sung: "Ya anh là nhìn thấy hai đứa nó là anh lại thấy phiền".
Hoài Nguyệt ờ một tiếng, không biết phải nói gì nữa.
Cơ Quân Đào hỏi: "Em ăn cơm chưa? Anh còn chưa ăn".
Hoài Nguyệt đáp: "Em cũng chưa ăn".






"Vậy em đi tắm đi, lát nữa sang nhà anh ăn cơm, để anh đi nấu bát cháo". Cơ Quân Đào nói xong liền đi ra ngoài.
Hoài Nguyệt hơi sững sờ, từ bao giờ hai người đã có thể nói chuyện thoải mái như thế? Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người hơi nhăn nhúm rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Hoài Nguyệt nghĩ hồi lâu xem mặc quần áo gì cho thích hợp. Đồ mặc ở nhà hiển nhiên không được, nếu mặc nghiêm túc quá mà đi ăn cháo thì lại tỏ ra buồn cười. Mở tủ chọn hồi lâu, cuối cùng cô chọn chiếc váy dài mang về từ Vân Nam đó, lại lấy một hộp trà lài ra, đứng do dự hồi lâu trước cửa nhà Cơ Quân Đào rồi mới thấp thỏm ấn chuông cửa.
Cơ Quân Đào ra mở cửa, thấy Hoài Nguyệt vừa tắm xong, mái tóc dài đen bóng hơi ẩm ướt càng làm làn da trở nên trắng như ngọc, đôi mắt như vẽ, chiếc váy hoa dài với hai dây vai nhỏ làm thân hình cô càng thêm mảnh dẻ, cổ cao ba ngấn, cả người toát ra vẻ xinh tươi làm anh nhìn mà đầu váng mắt hoa.
Cô cúi đầu nhìn thấy đôi dép lê đặt bên cạnh tủ giầy liền hỏi: "Bây giờ vào nhà phải thay giày à?" Cô nhớ trước kia vào tầng một nhà Cơ Quân Đào thì không phải thay giầy vì Cơ Quân Dã thích đi giày cao gót đi tới đi lui trong phòng khách. Chắc là bây giờ đã thành thai phụ chỉ có thể đi giầy đế bằng nên quy củ ở đây cũng đã thay đổi.
Vì sao cô ấy không trở lại? Vì sao cô ấy không chịu tiếp nhận anh? Những vấn đề đã hành hạ anh đến kiệt sức này bây giờ toàn bộ bị anh ném lên chín tầng mây. Đứng trước người phụ nữ mình vẫn mong nhớ ngày đêm, anh sẵn lòng vứt bỏ sự rụt rè, vứt bỏ sự tỉnh táo, thậm chí vứt bỏ cả tự tôn. Anh cũng thoải mái không còn suy nghĩ đến bệnh tình của mình nữa, anh chỉ muốn ôm cô trong lòng như vậy, dùng toàn bộ tình yêu của mình để giam cầm cô lại không cho cô rời khỏi anh lần nữa.
Hoài Nguyệt bị anh ôm trong lòng rất chặt không thể nào nhúc nhích, thân thể cô trong nháy mắt bị anh đốt cháy. Chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, ngay cả người lão luyện tình trường như Lỗ Phong cũng không thể làm cô nhanh chóng tiến vào trạng thái sẵn sàng như thế, vậy mà chỉ một nụ hôn của Cơ Quân Đào đã làm thân thể cô có phản ứng.
Cô đưa tay ôm lấy eo anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt anh, thì ra xúc giác cũng có trí nhớ, tất cả mọi cảm giác của buổi tối hôm đó lại một lần nữa hiện lên rõ ràng, ngón tay cô đã quen thuộc và lưu luyến thân thể này như vậy.
Lúc này cô đã quên tất cả do dự và băn khoăn của mình. Người đàn ông trước mắt này thích cô, yêu cô, đam mê thân thể cô, còn cô là một người phụ nữ bình thường, sau cái đêm mặn nồng lần trước thân thể phụ nữ của cô lại một lần nữa thức tỉnh, cô cũng cần sự vuốt ve của một người đàn ông, người đàn ông này, một người đàn ông xuất sắc, trừ nhân tố đó thì thực ra cô cũng rất thích, rất thích.
Sự vuốt ve của Hoài Nguyệt mang lại sự tự tin rất lớn cho Cơ Quân Đào, anh đưa tay tắt đèn phòng khách, từ từ kéo khóa sau lưng váy cô xuống, cởi chiếc váy trên người Hoài Nguyệt ra rồi vùi đầu vào sự mềm mại yêu kiều trước ngực cô.
Nụ hôn cháy bỏng làm thân thể Hoài Nguyệt mềm mại như một cánh hoa, cô leo lên người anh, bất giác phát ra tiếng rên rỉ làm Cơ Quân Đào hầu như phải phát điên. Ánh trăng từ cửa sổ tràn vào phòng như nước suối, dường như phủ một tấm lụa mỏng manh lên hai thân thể khiến cả hai càng trở nên đ