
Tác giả: Fressia Phan
Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015
Lượt xem: 134206
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/206 lượt.
Hắn kiêu ngạo bước vào thanh lâu, ánh nhìn phong lưu quét mọi ngóc ngách. Nhận ra miếng ngọc bội đắt giá đang khẽ đung đưa theo từng bước đi của hắn, vị tú bà đầy kinh nghiệm vội vàng đả đưa dẫn tới hai cô nương khi thấy Lăng Lam và hắn đi cùng nhau.
- Gọi mười cô nương đẹp nhất tới! Vị huynh đệ ta hiện đang rất cần nữ nhân!- Hắn cười gian xảo, nháy mắt với nàng.
Dáng điệu mệt mỏi, Lăng Lam khẽ thở dài:
- Người đừng trêu nô tài nữa. Người thừa biết tiểu nhân thuộc cái dạng gì…
Tiếng cười hắn sang sảng vang vọng khắp thanh lâu, rồi hắn thì thầm gì đó với tú bà mà nàng chẳng thèm để tâm, chỉ đảo mắt ngắm nhìn mê mẩn những nữ tử phục sức sặc sỡ đang tiếp khách nhân.
Trong đám đó, nàng nhận ra một nửa non cũng đang mình nhìn với loại ánh mắt thèm thuồng, chỉ hận không thể lao ngay tới chồm lên chiếm lĩnh nàng khiến Lăng Lam giật mình thảng thốt, vội vã tránh né ánh mắt của họ, lúi húi lấy khăn tay ra chấm mồ hôi hột.
- Cô nương nào thích ta thì tới ngồi vào lòng ta, còn ưng hắn thì cứ tới mà xâu xé.- Giọng hắn gian tà, liếc Lăng Lam đầy nét cười giảo hoạt.
Lập tức, một lực lượng hùng hậu các cô nương lao tới phía hắn và nàng. Nhanh như cắt, một cô nương mạnh bạo ngồi lên đùi nàng rồi châm tửu, chuốc li rượu nồng. Nàng khóc không ra nước mắt, thầm oán sao nữ tử thanh lâu lại mạnh bạo đến thế, chẳng lẽ tướng nàng giả trang giống tiểu thư sinh yếu ớt nên khiến các cô nương ấy thấy mới lạ, liền nổi hứng thú?
Thấy bộ dạng như gặp phải cọp của Lăng Lam, Càn Long cười càng khoái trá, vừa ôm mỹ nhân trong tay vừa liếc nàng kiểu như xem tuồng miễn phí giải khuây vậy.
Bên cạnh đó, những cô nương mạnh dạn đang dò tay vào gáy, cổ,… thậm chí có người bạo hơn đang nhắm tới tới cạp quần của nàng. Hoảng loạn, Lăng Lam đứng bật dậy, làm đổ cái ghế gỗ ra đất, khuôn mặt nàng đỏ bừng, vội vàng chạy khỏi căn phòng toàn xuân sắc. Quyết không để nàng thoát thân một cách dễ dàng, các cô nương vội vã đuổi theo, vươn vuốt muốn tóm nàng. Chiếc áo ngoài của Lăng Lam bị họ túm, lột ra nhanh chóng, đai lưng cũng nhanh chóng bị lột. Cho dù Lăng Lam có giãy dụa thế nào cũng làm sao đọ nổi với sức lực mười cô nương đang hừng hực? Nàng bấu móng tay vào thành cửa bám chắc, lệ thầm rơi trong lòng, ước ao tự do ngoài kia, trên thân chỉ còn bộ quần áo trắng dài mặc bên trong.
Có vẻ đã hết hứng xem vở kịch nàng đang diễn, Càn Long mới cất giọng:
- Các mỹ nhân thôi hãy tha cho y. Ra đây đại lão gia ta sẽ chiều tất cả!
Tiếp theo là tiếng cộp một nhát. Một thỏi vàng kim đặt lên bàn. Các cô nương thấy rõ ràng hắn sẵn sàng chi tiền hơn nàng liền ùa về hắn, ngậm ngùi buông tha Lăng Lam.
Hốt hoảng và cũng thêm phần bất ngờ vì được tha, Lăng Lam nhanh chóng khoác áo ngoài, cài thắt lưng rồi chuồn thẳng. Lòng tấm tức rủa hắn lao lực về chầu tiên tổ luôn cho hoàng triều này tuyệt tôn!
Ngồi ở cửa thanh lâu thưởng trà chờ cho hắn “xong việc”, nàng kéo cái mũ lữ khách sụp xuống thêm chút nữa khi nhận ra tấp nập nơi này chính là những mệnh quan triều đình. Thật là thú vị, trên dưới Thanh triều đều tới Vạn Hoa lâu này, mà mỹ nhân đệ nhất thì chỉ có duy nhất một nữ tử tên Hà Tam Cô. Từ hoàng thượng cho tới quan tam phẩm đều dùng chung một người đàn bà. Quả nhiên là một nét đặc sắc được lưu giữ từ thời cổ chí kim!
Đang ngồi mân mê ly trà, đột nhiên nàng thấy người mình bứt rứt, nóng hừng hực, ánh mắt vô thức lướt trên thân thể những tráng sĩ đang phi ngựa trên đường…
Xuân dược! Lăng Lam hoảng hốt. Tại sao nàng lại không nghĩ tới việc ấy? Trong trà của thanh lâu chẳng khi nào thiếu thứ ấy! Trời hỡi!!!!
Lăng Lam thở hổn hển, muốn khóc nhưng lại không ra nước mắt, cố cầm cự, run lẩy bẩy tới y quán gần nhất. Nhìn thấy nàng, thầy lang hừ một tiếng khinh miệt nhưng vì ngân lượng nên vẫn miễn cưỡng đưa thuốc giải. Vơ lấy như gặp vàng, nàng nhai nhai đám thuốc bốc mùi trong miệng. Tác dụng giải dược rất rõ, Lăng Lam từ từ thấy tâm trí mình bình ổn lại. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lả người ngồi trượt xuống ghế, thân thể không còn chút sức lực. Tên hoàng thượng chết tiệt! Đã không được hưởng xuân sắc thì chớ, hắn lại còn hại nàng nông nỗi này!
Sau khi phục hồi, Lăng Lam trở về quán ăn đối diện thanh lâu chờ hắn, miệng lẩm bẩm tiếp tục rủa xả.
Cuối cùng, sau chục cuộc thác loạn diễn ra trong hàng tá canh giờ, Càn Long cũng xộc xệch rời khỏi phòng, ra cửa nhìn Lăng Lam cười toe như kẻ ngốc.
- Ngài chắc thỏa mãn lắm rồi?- Nàng tươi tỉnh nói, tay cần mẫn chỉnh lại quần áo cho hắn.
- Hiển nhiên.- Hắn sảng khoái nói, rồi bất chợt nhìn nàng thở dài giễu cợt.- Còn ngươi chắc đau đớn lắm. Muốn mà không được?!
- Nô tài khác Người, hoàng thượng ạ.- Nàng nói nhỏ chỉ đủ để Càn Long nghe thấy.- Vì đã “xoẹt” nên chẳng còn cái ham muốn ấy nữa. Mục đích của việc “xoẹt” là vậy mà.- Dứt lời liền khuyến mãi cho hắn thêm một cái nháy mắt.
- Ôi, thật tội nghiệp cho ngươi.- Giọng hắn vờ thương cảm nhưng ánh mắt rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Nhếch nửa miệng, Lăng Lam mở lời:
- Nếu Người đã đau xót cho nàng