
Tác giả: Twentine
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341354
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1354 lượt.
g thẳng mà trong lòng nàng còn có chút đắc ý nho nhỏ.
“?” Tiểu Xuân chớp mắt một cái đã thấy Lý Thanh đang đi về phía cửa rồi.
“Này này!” Tiểu Xuân vội chạy tới, kéo tay áo Lý Thanh: “Đi đâu vậy?”
Lý Thanh: “Nàng không tin ta, ta đi tìm y chứng minh.”
Tiểu Xuân trợn mắt: “Huynh muốn làm gì….”
Lý Thanh nói đơn giản: “So kiếm.”
“!!”
Tiểu Xuân sợ đến mức dùng sức lực toàn thân túm lấy tay áo Lý Thanh.
“Đừng đi đừng đi! Ta tin mà!”
Sức lực của nàng tất nhiên không thể khiến Lý Thanh nhúc nhích, nhưng muốn làm tay áo của hắn biến hình thì dư sức. Lý Thanh túm lấy cổ tay Tiểu Xuân trước khi quần áo mình bị phá hỏng, thản nhiên nói: “Vì sao lại tin?”
Tiểu Xuân đỏ mặt: “Tin thì tin rồi, còn hỏi gì chứ!”
Lý Thanh: “Vậy nàng có đồng ý không?”
“Không muốn!” Tiểu Xuân hất tay Lý Thanh ra, tự dùng tay quạt quạt gió cho mình.
Lý Thanh nghe thấy Tiểu Xuân bảo không muốn, chân mày lập tức nhíu lại. Hắn suy nghĩ một lúc, lại nói: “Nàng vẫn không tin ta.” Nói rồi, hắn lại muốn xông ra ngoài.
Nàng có đồng ý không?”
Tim Tiểu Xuân đập thình thịch, nàng giơ tay quạt quạt gió, lại đi vòng vòng tại chỗ, chính nàng cũng chẳng biết mình đang phiền lòng vì điều gì.
Lý Thanh yên lặng đợi chờ.
Tiểu Xuân đi một lúc, đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Lý Thanh.
Nàng không phải kẻ ngốc, có một số việc, trong lúc mơ hồ, nàng vẫn có thể hiểu được bảy tám phần.
Tiểu Xuân: “Kiếm khí có thể sống được bao lâu?”
Lý Thanh: “Ý nàng là tuổi thọ của ta ư?”
Tiểu Xuân: “Gần như vậy.”
Lý Thanh hơi nghi ngờ vì sao Tiểu Xuân lại hỏi hắn điều này, nhưng hắn vẫn trả lời nàng.
“Khoảng trăm năm.”
Tiểu Xuân hoảng hồn, nói: “Gì cơ?”
Lý Thanh: “Sao lại hỏi?”
Tiểu Xuân run run nói: “Huynh biết huynh đã sống bao lâu rồi không, huynh có thể không nhớ rõ, nhưng thật ra huynh đã sống sáu mươi mấy năm rồi!” Tiểu Xuân nhớ lại, trước đây Lý Thanh đã từng nói với nàng, ông lão đã nuôi dưỡng hắn gần sáu mươi năm, nàng hoảng sợ nói: “Vậy chẳng phải huynh chỉ còn chừng ba mươi mấy năm nữa thôi sao!?”
Lý Thanh: “…”
Giọng Tiểu Xuân như sắp khóc đến nơi, Lý Thanh nghe thấy thế khẽ cười một tiếng.
Tiểu Xuân: “Cười? Còn có tâm trí mà cười à?” Tiểu Xuân nhếch miệng, nói: “Cũng không biết Hạ Hàm Chi có biết hay không, y tốn nhiều sức lực như thế để có được huynh, nếu biết huynh chỉ còn có ba mươi mấy năm, chắc y sẽ khóc mất.”
Lý Thanh: “…”
Tiểu Xuân đi đến, vỗ vỗ cánh tay Lý Thanh, nói: “Nhưng huynh cũng không cần lo, nhìn thân thể huynh cường tráng như thế, vốn không giống một người chỉ có thể sống ba mươi mấy năm, mỗi ngày cố gắng bồi bổ là tốt thôi.”
Hôm đó, Tiểu Xuân và Lý Thanh đi khoảng hai canh giờ mới về được tới núi.
Lúc đến cửa vào, Tiểu Xuân bảo Lý Thanh để nàng xuống.
“Được rồi được rồi, đến rồi.”
Lý Thanh khẽ cúi người, Tiểu Xuân lập tức trượt xuống khỏi người hắn.
Nàng đứng trước mặt Lý Thanh, tay chắp sau lưng, cúi đầu đá đá cục đá trên mặt đất, do dự nói: “Này, ta đi đây.”
Trước đây khi thần trí Lý Thanh vẫn chưa hoàn chỉnh, nàng không hề có cảm giác gì, nhưng giờ đây khi thần trí hắn đã khôi phục, Lý Thanh luôn khiến nàng liên tưởng đến thanh kiếm kia.
Thanh kiếm kia quả thật rất giống hắn bây giờ.
Cũng sừng sững như thế, cũng lặng lẽ như thế.
Cũng có sự thâm trầm khiến Tiểu Xuân không nhịn được cúi đầu, rụt cổ.
Tiểu Xuân mãi không lên tiếng, Lý Thanh khẽ động đậy, nói: “Sao vậy?”
Tiểu Xuân lắc đầu, lắc xong mới phát hiện Lý Thanh không nhìn thấy, lại bổ sung: “Không có gì.”
Lý Thanh ừm, hai người lại yên lặng.
Một lúc sau, Tiểu Xuân cười hì hì một tiếng, khẽ nói: “Nghĩ cũng đúng.”
Lý Thanh: “Cái gì?”
Tiểu Xuân bĩu môi, nói: “Huynh đúng là giống hệt thanh kiếm kia.”
Lý Thanh: “….”
Hắn có hơi khó hiểu, hắn muốn nói cho Tiểu Xuân biết, hắn và “thanh kiếm kia” không phải là giống, mà vốn chính là cùng một thể. Suy nghĩ một lúc, Lý Thanh vẫn quyết định không nói.