
Tác giả: Bồng Vũ
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 134728
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/728 lượt.
ấy lên trong đôi mắt lạnh như băng của cô.
“Vì sao em luôn lạnh lùng như thế? Thực đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này của em……” Hắn càn rỡ vuốt ve hai má cô.
Động tác này làm ngực cô căng thẳng, lúc Đằng Tế bị thương cũng từng vuốt ve mặt cô như thế, nhưng, người giống, đầu ngón tay giống, lại cho cô cảm giác hoàn toàn khác.
Khi đó, cô tim đập thình thịch; mà hiện tại, cô chỉ cảm thấy chán ghét tức giận……
Không hề báo trước, cô đột nhiên ra tay vung đến mặt hắn, hắn giống như đã sớm đoán trước hành động của cô, nhanh nhẹn né tránh, một nắm bắt được cổ tay cô, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm cây băng châm trên nhẫn của cô.
“Vì sao? Vì sao em chỉ thích hắn, mà không đón nhận tôi?” Hắn cả giận nói.
“Anh không phải là Đằng Tế!” Giọng nói của cô không hề ấm áp.
“Sai rồi! Tôi chính là ‘hắn’, tôi là một mặt khác của ‘hắn’, một mặt khác người ngoài không thấy được! m hiểm, giả dối, đề phòng, đố kị, không tín nhiệm bất cứ ai, kiêu ngạo, cuồng vọng, ngây thơ, tự cho là đúng, độc đoán, giữ lấy dục vọng mạnh mẽ…… Tên đó cũng không giống bộ dạng đứng đắn mà em biết đâu, nội tâm hắn kỳ thật cũng rất đen tối, ‘tôi’ chính là tổng hợp của những đen tối đó!” Hắn bắt lấy hai vai cô, cúi đầu kề sát cô.
“Tôi biết.” Cô yên lặng nhìn hắn.
Hắn giật mình.
“Tôi biết nội tâm Đằng Tế có rất nhiều mâu thuẫn, anh ấy không phải thánh nhân, anh ấy mới chỉ có mười chín tuổi, nhưng những mặt phải và mặt trái cảm xúc đó là kết quả yếu tố anh ấy một mình cần có, chỉ có hai người nhân đôi, mới là ‘anh ấy’, mà anh…… không phải anh ấy!” Cô không nhịn được nói thay Đằng Tế, nhưng cũng không lưu tình chút nào phủ định hắn.
Hắn bị chọc giận, khuôn mặt tuấn tú nổi lên nụ cười độc ác hung dữ.
“Phải không? Hóa ra em phân biệt rõ như vậy, có thể thấy em để ý hắn bao nhiêu, đã như vậy, tôi sẽ dùng thân xác này của hắn để hủy diệt tình cảm em đối với hắn ta……” Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên ôm chặt cô, cúi đầu muốn xâm nhập đôi môi cô.
Cô kinh hãi, ra sức ngửa về sau, gập đầu gối lên đụng mạnh vào bụng dưới của hắn.
Hắn nhảy về phía sau, mũi chân điểm nhẹ trên tấm thảm, lập tức lại như tia chớp chạy tới, động tác cực nhanh, làm cô kinh hãi.
Cô vội vàng tránh sang bên trái, nhưng mới sắp chuyển động, hắn lại sớm một bước lướt tới bên trái cô rồi, chặn đường cô, kéo lấy eo cô, cô liền lấy khuỷu tay ngăn cản hắn xâm phạm, tiếp theo là một chuỗi cú đấm nhanh liên tiếp.
Nhưng hắn lại ứng phó cực kỳ dễ dàng, chỉ thấy hắn trái phải né tránh, tay cô trước sau không chạm được đến mặt hắn, đến cuối cùng, lại bị vấp phải đôi chân dài của hắn, trọng tâm lập tức mất đi cân bằng, ngã ngửa về phía sau, rơi xuống thảm.
Chân hắn với một cách kỳ lạ kẹp chặt hai chân cô, tay cô cũng bị hắn vây trên sàn nhà, cả người liền bị khóa như vậy, không thể động đậy.
“Em không thể thắng tôi được, Bất Hoặc.” Hắn cười khẩy nói.
“Thế thì đã làm sao?” Cô đóng băng nghiêm mặt.
“Tôi muốn em trở thành người của tôi……” Hắn nói xong chậm rãi cúi đầu, môi tựa như dán trên cánh môi cô.
“Đó là điều không thể.” Cô lạnh lùng u ám nói xong, xoay cổ tay, băng châm trên chiếc nhẫn phút chốc vươn dài ra 10 cm, vừa vặn đâm thẳng vào cổ tay phải khống chế cô của hắn.
“A!” Hắn đau đớn hô một tiếng, rút tay về.
Cô thừa cơ vùng lên, đầu châm sắc nhọn vạch qua áo sơ mi đen của hắn, khiến hắn phải buông tay còn lại ra, sau đó nâng chân đạp lên ngực hắn, đá hắn ra.
Hắn ngã sang một bên, cô đang muốn cho thêm một châm, hắn lại đột nhiên vẻ mặt biến đổi, thấp giọng kêu: “Em muốn giết anh sao? Bất Hoặc.”
Tim cô nhảy lên, trừng mắt nhìn hắn. “Đằng Tế?”
“Muốn tỉnh lại thật không dễ dàng……Đầu của anh…… Đau muốn chết……” Anh tóm lấy mái tóc dài, thở hồng hộc.
“Thật sự là anh sao? Anh vẫn ổn chứ?” Cô tiến lên ngồi xổm bên người anh, vẻ mặt quan tâm nâng anh dậy.
“Vẫn tốt……..” Anh ngẩng đầu, cặp mắt đen dài thăm thẳm kia chợt lóe tia giảo hoạt.
Cô rùng mình, cảnh giác quá muộn, còn không kịp phòng bị, đã bị hắn vặn tay phải, cả người rơi vào trong đôi cánh tay mạnh mẽ của hắn.
“Anh……” Cô không nghĩ đến hắn lại có thể giở loại thủ đoạn này, “Saint Angel” quả nhiên khiến hắn trở nên càng xảo quyệt hơn.
“Thật là dễ lừa! Chỉ cần tôi hơi lộ ra chút vẻ mặt của tên tiểu quỷ kia, em liền chui đầu vô lưới rồi……” Hắn lặng lẽ cười lạnh.
“Buông tôi ra!” Cô cả mặt lạnh lùng.
“Không dễ dàng mới bắt được em, tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?” Hắn vươn một bàn tay ra, lấy đầu ngón tay quét nhẹ môi cô.
“Còn chạm vào tôi, tôi sẽ giết anh!” Ánh mắt của cô như đao băng.
“Em không thể giết tôi được, bởi vì, tôi là Đằng Tế mà!” Hắn đùa cợt nói.
“Anh không phải……”
Hắn không cho cô có cơ hội phản bác, lập tức che kín môi cô.
Cô hoảng hốt, liều mình muốn né tránh, nhưng hắn ngược lại giữ gáy cô càng chặt hơn, điên cuồng mà hôn cô.
Hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể bỏng người, cô như bị mê hoặc trong nháy mắt, mê hoặc trong nụ hôn hỗn loạn này……
Hắn không phải Đằng Tế, nhưng đồng thời cũng là Đằng Tế, tình huống hoang