
Chặn Lại Quý Công Tử Toàn Diện
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015
Lượt xem: 1342278
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2278 lượt.
Dù em có đẻ một đàn con đi chăng nữa, cũng sẽ quay về với tôi thôi.”
Phong Lan bưng mặt khóc. Trước khi đến đây, cô đã thề chỉ luôn mỉm cười.
Điều gì khiến Phong Lan lo sợ nhất? Đó chính là sợ Đinh Tiểu Dã khuyên bảo cô. Cô không quan tâm người khác nói gì, cũng có thể bỏ hết mọi thứ để đi theo anh, nhưng không thể chấp nhận đến trạm cuối cùng anh lại thất hẹn. Điều đó giống như kẻ khốn cùng, bỏ hết tất cả tiền ra để mua một đóa hoa tươi, muốn nhận được không phải là sự thương cảm và xót xa của đối phương, mà họ mong đối phương dang tay đón lấy, tán thưởng. “Đẹp tuyệt vời!”
Miệng lưỡi vô duyên nhất thế giới của Đinh Tiểu Dã đã nói ra câu hay nhất mà Phong Lan từng nghe.
Trước đây Phong Lan hay tự hỏi mình, Đinh Tiểu Dã rốt cuộc có những điểm gì tốt, đáng để cô điên cuồng bỏ hết mọi thứ vì anh, làm tất thảy các điều ngốc ngếch? Như mẹ cô nói thì anh chẳng qua được cái trẻ trung, đẹp trai nhưng những người con trai cô từng yêu có ai xấu đâu. Tại sao cô không thể vì những người đó làm đến mức độ này? Nhưng bây giờ cô đã hiểu ra, khi cô dành cho họ những điều xa xỉ, Chu Đào Nhiên chỉ cảm thấy mệt mỏi và áp lực, còn Đinh Tiểu Dã lại thản nhiên tỉnh rụi, không tỏ ra chút khách sáo. Anh “vô liêm sỉ” bởi vì anh không quan tâm đến cái nhãn giá ghi ba nghìn đồng trên áo sơ mi, hay cả một cửa tiệm, mà chỉ coi đó là tình yêu đơn giản bình thường nhất của một người con gái. Anh hiểu được, anh chấp nhận, anh khiến cô biết điều đó là xứng đáng. Anh là con yêu quái biết chiếu đúng vào kẽ hở trái tim của Phong Lan.
“Đinh Tiểu Dã, gặp được em là phúc bảy mươi đời của anh. Kiếp trước anh là yêu quái, chắc đã tu luyện một tỉ năm. Anh không chịu nói yêu em thì cố mà dùng hành động để thể hiện cũng được, em cũng chẳng khách sáo với anh đâu. Kiếp này anh đừng hòng nghĩ đến chuyện gì khác, phải luôn ghi nhớ đến em, bảo vệ em. Cho dù em già đi, xấu hơn, đi giày cao gót, trước khi ra khỏi nhà trang điểm nửa tiếng đồng hồ, nghiện mua quần sao, sơn móng tay móng chân, xịt nước hoa, lúc hôn thì tặng anh một mồm sơn, anh cũng vẫn phải nhường nhịn.”
“Đàn bà đúng là phiền phức, hình như chỉ suy nghĩ được có vậy.” Đinh Tiểu Dã cười đau khổ, nhưng đến cả luật sư Hàn đang ngồi im lặng cũng nhìn thấy giọt lệ ánh lên nơi khóe mắt anh khi cúi đầu.
“Sắp hết thời gian rồi. Còn gì nữa thì tranh thủ nói nốt đi.” Luật sư Hàn nhìn đồng hồ rồi nhắc Phong Lan.
Phong Lan đứng dậy, nói với Đinh Tiểu Dã từ trên cao: “Em cho anh một cơ hội nữa để nói yêu em. Lần gặp sau không biết đến tận khi nào nữa.”
Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ bối rối, lúng túng nói: “Có cần thiết phải yêu cầu liên tục như vậy không?”
“Khốn kiếp, anh có nói hay không?” Phong Lan tức tối.
Luật sư Hàn tỏ vẻ muốn tìm người cảnh sát xin thuốc lá hút, đi trước ra cửa.
Đinh Tiểu Dã lắp bắp: “Tôi…” Anh như thể bị dồn ép bí bách quá, mặt đỏ bừng. “Tôi có một thứ cho em, ở trong ngăn kéo bàn trang điểm của em.”
Phong Lan không hiểu nổi, bắt Đinh Tiểu Dã nói mấy từ đó sao lại khó khăn đến thế. Anh càng không chịu nói, cô càng muốn nghe, dường như đây bỗng chốc trở thành cuộc ganh đua giữa hai người. Hay anh là kiểu người e ấp chỉ thích thổ lộ tình cảm kín đáo? Chỉ là cô không nhận ra?
Việc đầu tiên khi cô vừa về đến nhà là đi tìm thứ mà Đinh Tiểu Dã nói. Ngăn kéo có để mấy tờ sao kê ngân hàng và giấy chứng nhận sở hữu nhà đất, ngoài ra còn một chùm chìa khóa có đeo thỏ xâu bằng hạt cũ kĩ. Thứ khiến cô ngạc nhiên nhất là cuốn sách từng là của cô – Tuyển tập tác phẩm của Somerset Maugham.
Phong Lan cuống quýt lật giở cuốn sách, chỉ tìm thấy hai chữ, đó là chữ ký của cô ỏ trang đầu. Cô bực mình vứt quyển sách sang một bên, nằm vật ra giường, tấm chăn sượt qua má cô, ngưa ngứa, như thể Đinh Tiểu Dã đang ngậm cành lau vờn trước mặt. Cô nhớ lại lần đi nướng BBQ bên hồ nước hôm đó. Đinh Tiểu Dã đã đọc một đoạn truyện của Maugham. Phong Lan ngồi phắt dậy, tìm ngay ra trang đó, ngoài giấy trắng mực đen thì không hề có thứ gì khác.
Đàn bà coi tình yêu vô cùng quan trọng, lại còn muốn thuyết phục chúng ta, kêu gọi chúng ta tin tưởng rằng toàn bộ cuộc sống của con người là để yêu đương, sự thực thì tình yêu chỉ là một phần bình thường trong cuộc sống. Chúng ta chỉ biết có tình dục, đó là điều bình thường, lành mạnh, còn tình yêu, đó là một chứng bệnh.
Lẽ nào bệnh ngấm sâu đến tận xương tủy chỉ có ở mình cô? Phong Lan sờ tay lên hàng chữ in, trăm nghìn suy nghĩ xáo trộn mà không có một lời giải, cho đến khi cô nhìn thấy kẹp bên trong trang sách là một sợi tóc màu nâu đậm.
Đáng Kiếp Nhưng Không Phạm Pháp
Trước những lời đồn đại đàm tiếu ở bên ngoài, Phong Lan không tránh né, cũng không phản ứng lại. Tuy nhiên gió bão bên ngoài thật ra chỉ lướt qua, đến rồi lại đi, luồng khí lạnh trong gia đình mới là vấn đề chính cô cần phải đối diện.
Gia đình vẫn là chỗ dựa ấm áp nhất của Phong Lan, bố mẹ là tảng đá vững chắc không bao giờ lung lay phía sau cô, nhưng ấm áo có thể trở thành xiềng