
Tác giả: Tâm Văn
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 134886
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/886 lượt.
đến.
Vi Lam lái xe đi trên đường cao tốc.
Cô phải ra sân bay đón một khách hàng, cách giờ máy bay hạ cách chỉ còn nửa tiếng đồng hồ, cô phóng như bay trên đường cao tốc.
Bởi vì đêm qua thức trắng cả đêm, cô thấy hơi buồn ngủ, tinh thần cũng không tập trung, để quên điện thoại di động ở nhà.
Hai mắt nặng trĩu, tầm mắt mơ hồ, màn sương bên ngoài dường như mỗi lúc một dày.
Đợi đến khi cô phát hiện ra phía trước có một chiếc ô tô, vội phanh xe lại, nhưng lại phát hiện ra không thể dừng được xe, đầu liền đập xuống.
Lần này chắc là sẽ chết!
Vi Lam không kinh ngạc, thậm chí cũng không sợ hãi.
Thế giới không có Thiên Lãng, mặc dù rộng rãi bao la, nhưng đối với cô, lại hoàn toàn vô nghiã.
Cô không sợ chết, lại cảm thấy là một sự giải thoát. Trong tích tắc bị đâm xe, trong lòng lại nảy ra một suy nghĩ muốn huỷ diệt, khiến cô rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Thượng Đế lại không để cô chết.
Đây là một vụ tai nạn đâm vào đuôi xe. Vi Lam chỉ bị thương nhẹ, xe cũng không bị hư hỏng nặng, nhưng đã làm kinh động cảnh sát giao thông trên đường cao tốc.
Sau khi quan sát hiện trường, họ đã tìm ra nguyên nhân gây ra vụ tai nạn mà cô muốn tìm hiểu.
Vi Lam vừa xem đồng hồ, vừa nói: “Anh công an, anh có thể đợi một lát rồi gỉải quyết sau được không? Em phải ra sân bay đón một người!”
Đối phương dừng bút lại, nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, nói: “Cô gái, tại sao lại lầ em nhỉ?”
Vi Lam đã nhận ra viên cảnh sát này trông rất quen, nhưng lại không nhớ được ra, anh ta vừa hỏi như vậy, cô liền nhận ra ngay: “Anh có phải là cảnh sát Vương lần trước không?”
Viên cảnh sát gật đầu, nhiệt tình hỏi: “Em và bạn trai em thế nào rồi? Đã kết hôn chưa?”
Tim cô đau nhói. Đợi cơn đau này trôi qua, cô mới chật vật thốt ra một câu: “Anh ấy… anh ấy… không còn sống nữa…”
Giọng cô mơ hồ đến mức không thể nghe rõ, nhưng cảnh sát Vương lại nghe như sét đánh ngang tai: “Sao có thể như thế được? Rõ ràng là lúc đó cậu ấy đã cứu được rồi mà!”
Vi Lam kinh ngạc sững người, toàn thân run rẩy: “Anh nói gì cơ ạ?”
“Không phải bạn trai em tên là Tần Thiên Lãng đó sao? Hôn mê đến ngày thứ ba thì tỉnh, lại còn ký trên trên bản báo cáo giám định tai nạn”. Ánh mắt sắc lạnh của cảnh sát Vương toát lên một vẻ nhẹ nhàng, “nếu không tin, em có thể đi cùng với tôi để xem bản báo cáo đó, trên đó có bút tích ký tên của cậu ấy”.
“Không, em tin! Em còn nhớ lúc đó anh còn đến phòng bệnh thăm em, nói em phải biết trân trọng sinh mệnh và tình yêu. Nếu người chết rồi thì làm sao anh lại nói là trân trọng tình yêu được?” Cô nhíu mày nhìn người đàn ông đang nhen nhóm lên đốm lửa hy vọng trong lòng mình này, rên rỉ một cách đau khổ: “nhưng, tại sao lại?… Tại sao họ lại lừa em…?”
Cảnh sát Vương lắc đầu thở dài, nhìn gương mặt trắng bệch của Vi Lam, không biết là thương hại hay thấy mừng cho cô.
“Tôi không biết giữa em và bạn trai em đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao cậu ấy lại nói mình đã chết rồi, nhưng có một điều mà tôi có thể khẳng định là, cậu ấy yêu em thật lòng!”
Nghe viên cảnh sát nói như vậy, Vi Lam cảm thấy vô cùng chua xót trong lòng.
“Cảm ơn anh”. Cô cố gắng mỉm cười với viên cảnh sát, nước mắt lấp lánh trên hai hàng mi, “em biết phải làm gì rồi!”
Cô quay người đi ra, chạy vội đến bốt điện thoại gần đó, bấm số điện thoại của nhà: “Dương Dương à? Chị đây, mau gọi mẹ ra nghe máy đi em”.
Tần Tang Ảnh nghe máy, chưa kịp đợi đối phương mở lời, cô bèn nói: “Thiên Lãng vẫn còn sống, đúng không mẹ? Hiện giờ anh ấy đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Vi Lam sốt sắng nói: “Mẹ, con đã biết hết cả rồi! Mẹ còn định giấu con đến bao giờ nữa?”
“Đúng”, Giọng Tần Tang Ảnh rất bình tĩnh, “Thiên Lãng không chết…”
Ống nghe trên tay Vi Lam rơi xuống. Đột nhiên nước mắt cô nhạt nhoà trên mặt, mừng quá nên khóc, trái tim biết ơn đập mạnh biết bao.
Thượng Đế vẫn rất nhân từ đối với cô!
Linh cảm của cô không sai, Thiên Lãng vẫn còn sống! Anh nói sẽ chăm sóc cô suốt đời, làm sao lỡ lòng nào lại bỏ rơi cô?
Cô nhìn thấy, sương mù bao phủ bốn xung quanh đang tan dần, lộ ra bầu trời trong xanh.
31
Giải quyết xong các sự vụ của công ty, ngay buổi chiều hôm đó Vi Lam lái xe về thành phố N.
Về đến nhà, trời đã chuyển sang tối.
“Tại sao mẹ lại nói dối con, nói Thiên Lãng chết rồi?” Cô sốt sắng hỏi Tần Tang Ảnh.
Tần Tang Ảnh nhìn cô, thở dài nói: “Mặc dù Thiên Lãng thoát khỏi cái chết, nhưng đã không còn là Thiên Lãng của ngày trước nữa!”
Trái tim Vi Lam đau nhói.
Thực ra đáng lẽ cô đã phải nghĩ đến từ lâu, nếu không Thiên Lãng đã không trốn gặp cô.
“Rốt cục anh ấy ra sao rồi hả mẹ?”
“Khớp đầu gối phải bị gãy, bác sĩ nói ít nhất phải mất 3 năm mới đi lại được bình thường. Nghiêm trọng nhất là phần đầu của Thiên Lãng bị thương nặng…”
“Thiên Lãng biến thành người ngớ ngẩn rồi ư?” Vi Lam trợn tròn mắt, tim đập thình thịch.
“Không! Hơn một năm nay, sức khoẻ Thiên Lãng đã dần dần bình phục, chỉ có điều một số ký ức không phục hồi được, tức bị mất trí nhớ”.
“Ý mẹ là