
Tác giả: Tâm Văn
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 134841
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/841 lượt.
đánh cô, lúc đầu anh định xông đến giúp cô. Lại nghĩ cô phải chịu ít bài học, và thế là anh bèn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Lúc cô bị họ đánh nằm sấp xuống đất, anh không kìm nổi liền bước đến đỡ cô dậy. Vi Lam lại lạnh lùng từ chối, trừng mắt nhìn anh chứa đầy vẻ cảnh giác và thù hận.
Cô ném ra một câu, “mẹ anh là con hồ ly tinh, còn anh là thằng con hoang!” rồi chạy vụt đi.
Tiếng guốc gõ lọc cọc trên mặt đường đá xanh.
Anh sững người, nhìn theo cô gái nhỏ ương ngạnh này, đột nhiên phát hiện ra, đôi chân của cô nhỏ làm sao.
Bàn chân Vi Lam không những nhỏ, mà còn trắng nõn. Chỉ có điều trên ngón chân của bàn chân phải có một nốt ruồi đen.
Dưới ánh trăng, làn da cô trắng ngần gần như trong suốt.
Không kìm nổi, Thiên Lãng cúi người xuống, che tay lên mắt cá chân nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Bàn chân lạnh giá đó, nắm trong lòng bàn tay ấm áp của anh, giống như đang nắm một viên ngọc tròn trĩnh.
Một tình cảm không liên quan gì đến dục vọng sâu lắng hơn, mạnh mẽ hơn tấn công anh.
Thiên Lãng chăm chú nhìn cô đang say giấc nồng, ánh mắt xen lẫn sự thấu hiểu, yêu thương, và cả đau đớn.
Kể từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn, anh cố gắng để mình thoát khỏi giấc mơ dài dằng dặc và đau khổ.
Thực tế đã chứng minh được rằng, cuối cùng anh không thể thoát ra được.
Anh cười đau khổ. Tần Thiên Lãng, trong một năm nay, rốt cục ngươi sống trên thiên đàng hay dưới địa ngục?
Ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn vằng vặc.
Chẳng mấy chốc, trời đã sắp sáng rồi.
Thiên Lãng cứ ngẩn người ngồi như vậy, nhìn cô cả một đêm.
Không thể ngồi tiếp được nữa, nếu không cô tỉnh dậy…
Anh phát hiện hóa ra mình không đủ cứng rắn, sợ nhìn thấy nét mặt của cô khi mở mắt ra.
Trong lòng khát khao cô như vậy, khát khao có được tình yêu của cô. Có lẽ là do khát khao quá lâu, đến khi có được câu trả lời phủ định, anh không thể chịu đựng được.
Cảm ơn vụ tai nạn ô tô đó, khiến anh có thể trốn thoát khỏi nỗi đau và sự tuyệt vọng khi mất cô, được tái sinh.
Tuy nhiên, sau khi tái sinh, anh vẫn không thể không yêu cô. Chỉ có điều, anh không thể tưởng tượng nếu để mất cô một lần nữa.
Nếu kết quả vẫn là sẽ phải mất, thà rằng ngay từ đầu không có còn hơn.
“Vi Lam, em nói đúng. Anh nên trả tự do cho em, cũng trả tự do cho chính anh. Anh nên quay về Australia, coi như chúng ta chưa từng tương ngộ!
Thiên Lãng thầm thở dài.
Lại kéo chăn cho cô lần nữa, sau đó từ từ đứng dậy, đi ra.
Trong tích tắc cánh cửa phòng khép lại, Vi Lam mở mắt ra.
Hơi ấm của lòng bàn tay anh vẫn lưu lại trên mắt cá chân cô.
Trong bóng tối, vẫn còn vương vấn mùi đàn ông quen thuộc của anh.
Cô tham lam hít một hơi thật sâu, nhớ đến cái nhìn nóng bỏng vừa nãy của Thiên Lãng đối với mình. Một cảm giác thương thương khiến máu trong người cô sôi lên, lồng ngực nóng bỏng.
Thiên Lãng, anh chàng ngốc này! Rõ ràng là không mất trí, tại sao lại lừa dối em? Rõ ràng là vẫn yêu em, tại sao lại giả vờ lạnh lùng?
Lần này, em sẽ không tha cho anh nữa đâu!
Ngày 8 tháng 6.
Vi Lam nhắc mình rất nhiều lần, hôm nay là ngày 8 tháng 6.
Đương nhiên là Thiên Lãng vẫn nhớ ngày này.
Thời gian họ “gặp nhau” hai lần, nhưng cuối cùng lại vẫn phải biệt ly.
Vi Lam chuẩn bị rời ngôi biệt thự. Những ngày này, cô rất bận rộn, dường như không có thời gian ở bên anh.
Thiên Lãng cũng đang làm thủ tục sang Australia, anh đã gọi điện liên hệ với bên kia, họ vẫn đồng ý tiếp nhận anh.
Tất cả mọi việc, đều thuận lợi như vậy. Nhưng tại sao anh lại không thấy vui chút nào.
Đêm qua, thậm chí anh còn uống rượu. Đã lâu lắm rồi anh không động đến ngụm rượu nào.
Tửu lượng của Thiên Lãng vốn không lớn lắm. Sau tai nạn, anh yêu cầu mình luôn ở trong trạng thái tỉnh táo. Nhưng lần này lại mất kiểm soát.
Anh uống hết hai chai rượu vang trong nhà, say mềm nằm vật trên giường.
Lúc tỉnh dậy, đã là trưa ngày 8 tháng 6.
Đầu vẫn đau như búa bổ, cổ họng khát khô như bị lửa đốt.
Thiên Lãng mặc quần áo ngồi dậy, vào bếp tìm nước uống, phát hiện thấy dưới đáy cốc có đặt một mẩu giấy.
Cầm lên xem, trên giấy là một hàng chữ ngay ngắn:
“Thiên Lãng, em đi nhé. Xin hãy tha lỗi cho sự ra đi mà không có một lời từ biệt của em. Em sẽ mãi mãi nhớ anh, mong anh cũng sẽ nhớ em. Chúc anh may mắn!”
Đầu óc Thiên Lãng lập tức trở nên mê muội.
Anh chưa hiểu rõ vấn đề thì đã mất. Hóa ra, tất cả đều nằm ngoài sự kiểm soát của anh.
Thế giới của anh không có cô, chỉ còn lại một vùng hoang vu.
Nửa tiếng sau khi nhìn thấy mẩu giấy, tư duy của Thiên Lãng rơi vào trạng trái chập mạch.
“Chú Tần ơi!” Ngoài cửa, một giọng trẻ con non nớt trong trẻo vang lên, “chú Tần ơi! Không ổn rồi, cô gái xinh đẹp xảy ra chuyện rồi!”
Thiên Lãng quay đầu ra hoa viên một cách vô thức, cô bé tên Huyên Huyên đó đang gấp gáp chạy vào: “Cô gái xin đẹp bị ô tô đâm ngoài cổng khu biệt thự rồi!”
Cô gái xinh đẹp – lẽ nào là Vi Lam ư?
“Có phải cô Vi Lam không?” Đột nhiên anh bừng tỉnh, túm chặt tay Huyên Huyên.
“Đúng vậy, cô ấy… cô ấy bị ô tô đâm rồi, mẹ c