
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341119
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1119 lượt.
g, đây là do hội sinh viên phát động. Tập trung các nam sinh va nữ sinh năm nhất trên gò núi thuộc trường học, sau đó xếp ngay ngắn thành một hàng nam, một hàng nữ, một nam sinh ứng với một nữ, nữ sinh bị che kín mắt, còn nam sinh phải mang nữ sinh đi từ chân núi lên đến đỉnh qua các chướng ngại vật, trước khi đến nơi đích nữ sinh không được phép trông thấy các chướng ngại vật.
Giữa nam và nữ không thể dùng bất kỳ phương thức trao đổi nào, thành viên của hội hội học sinh có thể tùy ý bố trí thêm các chướng ngại vật khác ở dọc đường đi, ví dụ như lưới bóng chuyền,.v.v. nhưng đường lên đỉnh núi thuộc đại học J có những bậc thang, thành viên của hội học sinh chủ yếu lợi dụng yếu tố đó làm chướng ngại vật, cho nên cũng không bố trí nhiều nhân lực xếp chướng ngại vật.
Sau khi bị bịt mắt, trước mắt Thang Viên tối đen như mực, cô không khỏi nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Cô chán ghét cảm giác bị người xa lạ nắm tay, điều này khiến cho cô khủng hoảng, trong lòng trừ mình ra không hề tin tưởng bất cứ người nào, đây là hậu quả do kiếp trước để lại, Thang Viên từng thử thay đổi, lại phát hiện bản thân thật sự không có biện pháp nào khiến mình toàn tâm toàn ý tin tưởng một người khác được nữa, không thể làm gì khác hơn ngoài việc mặc kệ nó. Nhưng bây giờ, trên ngọn núi cao này, đôi mắt bị bịt kín, bị buộc đem bản thân mình giao cho người khác. Loại cảm giác thật là tồi tệ.
Còn chưa kịp chờ cô suy nghĩ xong, đã phát hiện tay của mình bị một người khác nắm lấy, bàn tay người đó ấm áp mà khô ráo, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lại mơ hồ khiến cô sinh ra một loại cảm giác an toàn. Nhưng đến thời điểm bước đi, toàn thân Thang Viên cứng lại, cô không dám cất bước, cô sợ bước tiếp theo bản thân mình sẽ giẫm hụt. Cô ở trong lòng vô số lần tự an ủi, nhưng vẫn không thể vượt qua nỗi sợ hãi, bàn chân cũng càng ngày càng cứng ngắc.
Thang Viên bất đắc dĩ thở dài, nhưng lại hắt xì một tiếng, nghĩ đoán cũng không khó! Cô đẩy Viên Tiêu ra khỏi cơ thể mình, cau mày nhìn nụ cười đẹp trước mắt, những lời nói trách cứ cậu làm ra hành động ái muội trước mặt mọi người lên đến cửa miệng lại bất tri bất giác bị nuốt trở lại. Cô dịu dàng nói với Viên Tiêu: “Được, cậu buông ta trước.”
Nghe vậy, Viên Tiêu nghe lời buông cô ra, nhưng mà bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt góc áo của cô, giống như là đứa trẻ nhỏ sợ lạc mất người thân. Thang Viên cũng không nhẫn tâm gạt tay cậu ra, đành để mặc cho cậu nắm.
“Hai người đã sớm quen biết nhau rồi sao?” Người dẫn chương trình hứng thú hỏi Thang Viên.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Thang Viên nhi đã từng giặt quần áo cho tôi, làm bài tập giúp tôi, mua đồ....” Thang Viên vừa định trả lời đã bị Viên Tiêu đoạt trước, cậu đưa vài đầu ngón tay ra đếm thao thao bất tuyệ kể lại thời trung học của bọn họ, tất cả mọi chuyện đều đem kể hết ra. Thang Viên hận không thể cho cậu một cái bạt tai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Câm miệng!” Cậu ta muốn cho tất cả mọi người ở đây hiểu lầm sao? Tuy những việc này cô quả thật đã làm, nhưng lúc này nói lại như vậy thực sự là rất ái muội rồi.
Quả nhiên, “A....” Người dẫn chương trình kéo dài giọng nói, nhìn hai người bọn họ, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, tân sinh bây giờ đúng là, vừa mới khai giảng mà yêu đương rồi, mình học đến năm ba mà vẫn chưa có bạn gái nha! “Nhưng mà tôi còn một vấn đề.”
“Cái gì?” Sợ Viên Tiêu lại nói ra chuyện gì không nên nói, Thang Viên vội vàng mở miệng.
“Cậu ấy gọi bạn là Thang Viên (bánh trôi), bạn gọi cậu ấy là Nguyên Tiêu (*), đây là...xưng hô đặc biệt giữa hai người?” Người dẫn chương trình suy nghĩ một lúc lâu rốt cục sửa ‘tên thân mật’ thành ‘xưng hô đặc biệt’.
(*) Tết nguyên tiêu là rằm tháng giêng nhưng cũng có nghĩa là bánh trôi. Cái này tớ thấy Trans dịch vậy.
Thang Viên thiếu chút nữa là phun ra một bụng máu, cái gì mà xưng hô đặc biệt? Đây đều là tên ba mẹ đặt cho có được không! Cô trời sinh đã gọi là Thang Viên, cậu ta cũng gọi là Viên Tiêu, như vậy cản trở ai sao?
“Không phải, tôi tên là Thang Viên, cậu ấy tên là Viên Tiêu, Viên trong Viên Thế Khải, Tiêu trong thổi tiêu.” Thang Viên khó chịu nói. Nhất thời, mọi tiếng bàn luận đột nhiên dừng lại, một giây sau, bật lên một tràng cười ầm ĩ, chấn động khiến lỗ tai Thang Viên cũng run cả lên rồi. Người dẫn chương trình không kịp thở, anh ta khoát khoát tay ý bảo Thang Viên cùng Viên Tiêu ngồi xuống. “Hô hô....được rồi, được rồi, hai người đều ngồi xuống đi, ha ha ha, chúng ta tiếp tục...tiếp tục.”
Thang Viên thở phì phí kéo Viên Tiêu vẫn ngây thơ không biết ngồi xuống, hung hăng trừng mắt nhìn cậu như muốn đục khoét gì đó vẫn chưa nguôi giận, lại lấy đánh một cái thật mạnh lên đầu cậu, tức giận nói: “Đều tại cậu!” Viên Tiêu híp híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Thang Viên rồi dùng một bàn tay xoa xoa chỗ vừa bị đánh, vẻ mặt như là vô cùng ủy khuất: “Tớ đâu có nói sai!” Nhìn ánh mắt Thang Viên dần trở nên không tốt đầu cậu càng ngày càng cúi thấp, bộ dạng tội nghiệp, vẫn còn không quên lẩm bẩm: “Vốn là thế...”
Thang Viên nhìn