
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341056
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1056 lượt.
ảm thấy toàn thân rét run, nếu bốn năm tình cảm của hai người cũng không thể chống lại lực hấp dẫn của tiền tài cùng quyền thế, như vậy trên đời này còn có cái gì đáng để cô tin tưởng đây? Nhưng cô không thể ăn nói khép nép cầu xin anh, cầu xin anh trở lại bên cô, người đàn ông như vậy không cần cũng được. Cho nên cô mới nén nước mắt cắn răng bước từng bước rời khỏi anh.
Không ngờ, vừa chia tay đã là vĩnh biệt. Nếu là bình thường cô làm sao có thể không nhìn thấy chiếc xe tải đang đi ngược về phía mình, nhưng mà khi đó, mặc dù trên mặt ngụy trang vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như bị ai níu chặt, sau đó liếc mắt nhìn anh một cái, vẻ mặt thống khổ của anh không ngừng hiện lên trong đầu óc cô, trở thành lễ vật chia tay cuối cùng.
Không nghĩ tới bánh xe vận mệnh lại vì cô mà quay ngược trở lại một lần, Thang Viên trong lòng cảm kích ông trời, lần này cô tuyệt đối sẽ không lãng phí sinh mệnh của mình, cũng tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch tin tưởng đàn ông. Chỉ cần mình cô, cô muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy, cho dù không phụ thuộc vào ai, cô cũng có thể tự mình tạo ra thành tựu đứng giữa trời đất!
Nghĩ như vậy, Thang Viên bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái, khủng hoảng vì được trọng sinh cũng biến mất không thấy tăm hơi. Nhất định phải sống cho có bộ dáng! Trong lòng Thang Viên nói năng hùng hồn. Nhưng cô còn chưa trở về vị trí bỗng nhiên cảm xúc về thời kỳ niên thiếu đã trở lại, huấn luyện viên lớn giọng rót vào lỗ tai: “Em học sinh kia, còn phát ngốc cái gì?”
Là ai vậy, lại chọc tới huấn luyện viên rồi sao? Thang Viên đảo tròng mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện mọi người dường như đang nhìn về phía cô?!
“Là em đấy. học sinh kia, không cần lại nhìn nữa! Phát ngốc cái gì vậy? Tên là gì?” Huấn luyện viên hùng hổ đi tới.
Mặt dày của Thang Viên bỗng đỏ lựng lên, lần trọng sinh này dễ dàng lắm sao, lại bị giáo huấn như học sinh tiểu học rồi! Cô xấu hổ nhìn ánh mắt mang nét cười của các bạn học chung quanh, mở miệng nói: “Thang Viên.” Tự dưng lại bị một đám trẻ con cười nhạo! Cô không cần sống nữa! May mắn là không ai nhận ra cô đã thay đổi.
“Lớn tiếng một chút!” Giọng nói của đứa trẻ này cứ như là tiếng mèo kêu vậy, ông ghét nhất là cái loại tiểu thư thiên kim mảnh mai này.
“Thang Viên (*)!” Thang Viên bị huấn luyện viên kích thích, lớn tiếng nói ra đại danh của mình, sau đó liền cam chịu số phận nhắm mắt lại. Quả nhiên, một giây sau trong hàng ngũ bắt đầu xuất hiện tiếng cười không kiềm chế được. Thang Viên đứng nghiêm như khúc gỗ còn vẻ mặt lại như cương thi (xác chết), tên ba mẹ đặt cho cô không còn cách nào khác, cười đi cười đi, tốt nhất là bị huấn luyện viên bắt đứng phạt tập thể đi!
(*) Thang Viên: bánh trôi.
“Khụ khụ, cái đó, học sinh Thang Viên, về sau cần tập trung chú ý hơn! Không thể thất thần như vậy nữa.” Huấn luyện viên nói qua loa vài câu liền xoay người rời đi. Thang Viên dưới đáy lòng hò hét: Huấn luyện viên, đừng tưởng rằng thầy quay đầu đi thì em không nhìn thấy khóe miệng thầy nhếch lên, muốn cười lại cố kìm nén, kìm nén sẽ bị bệnh cho coi!
“Báo cáo huấn luyện viên!” Bỗng từ trong hàng ngũ truyền tới một giọng nam. Nghe rất quen tai, Thang Viên nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ôi, đây chẳng phải là vị tráng sĩ đã cõng cô đến phòng y tế sao, trông rất đẹp trai, nhưng cho dù cô có cố gắng nghĩ thế nào thì vẫn không nhớ ra tên của cậu ta, mười hai năm, rất nhiều việc đã bị cô ném ra sau ót rồi.
“Nói!”
“Trên đầu bạn học Thang Viên vẫn còn phân chim!”
Tôi! Tôi đạp! Gương mặt Thang Viên đỏ ửng, trọng sinh kích thích này quá lớn, thế nên cô đã quên mất mình bị phân chim đập cho choáng váng! Nhưng mà, tên nam sinh đó tuyệt đối không thể tha thứ! Trong tiếng cười vàng của bạn bè Thang Viên trừng mắt nhìn cậu ta, hận không thể dùng ánh mắt giết chết cậu!
“...Em tên là gì?” Huấn luyện viên ngay thẳng cố kìm nén tiếng cười hồi lâu mới tiếp tục chuyển sang vấn đề khác.
“Báo cáo huấn luyện viên, em tên là Viên Tiêu.”
Đúng là sét đánh giữa trời quang! Thang Viên rốt cuộc nhớ ra người này là ai.
Ngồi cùng bàn
Nhớ năm đó Thang Viên đau khổ làm một học sinh hiền lành, luôn tuân theo lời dạy bảo của thầy cô giáo: Học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước. Nhưng thật không may, lại luôn ngồi cùng bàn với một học sinh nam thích lảm nhảm! Người này chính là Viên Tiêu.
Nghĩ tới điều này là Viên Tiêu lại cảm thấy hàm răng ngứa ngáy, người này thật sự làm rất nhiều việc ác, tội lỗi chồng chất! Thời điểm học trung học thành tích của Thang Viên rất tốt, nhưng không phải do cô rất thông minh, mà bởi vì do cô rất cố gắng! Đi học luôn chăm chú nghe giảng, tan học liền cắm đầu cắm cổ làm bài, hết tiết học cuối cùng rồi vẫn ở lại học đêm, đây chính là cách thức học tập của Thang Viên. Nhưng mà, kể từ khi giáo viên chủ nhiệm lớp chuyển Viên Tiêu tới ngồi gần cô, sinh hoạt của Thang Viên đã xảy ra một trận biến hóa long trời lở đất!
Vì sao ư? Bởi vì Viên Tiêu rất hay nói nhảm! Lại là một kẻ thông mi