
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341154
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1154 lượt.
từng nở mày nở mặt, ngậm chìa khóa vàng từ lúc mới sinh ra, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng bây giờ lại bị người khác cướp đi tất cả.
Hắn không thể lớn tiếng khoe khoang, không thể lấy lại mọi thứ đã mất, thậm chí ngay cả đi ở dưới ánh mặt trời cũng cảm thấy xấu hổ. Đáy mắt Viên Sanh giăng đầy tơ máu, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng, đặc biệt khi nhìn thấy hộp đêm hắn thường đến trước đây? Tại sao hắn lại bị người cười nhạo, bị người chỉ trích, mà Viên Tiêu có thể có được vô số tài sản, sống ở bên cạnh người mình yêu? Hắn xem qua người phụ nữ kia, điềm tĩnh mà lạnh nhạt, tuyệt đối không giống với những oanh oanh yến yến vây quanh bên cạnh hắn. Mặc kệ đi đến chỗ nào đều có thể tự hào nói: Đây là bà xã của tôi, nhưng tại sao chuyện tốt như vậy lại để cho Viên Tiêu chiếm mất? Tại sao? Hắn không cam lòng!
Viên Sanh cắn răng vang dội khanh khách, nhớ lại ánh mắt Viên Tiêu nhìn người phụ nữ trong hình kia, dịu dàng cùng yêu say đắm như thế, như thể người phụ nữ đó chính là trời của anh ta, là tất cả của anh ta. Viên Tiêu cướp đi mọi thứ của hắn, vậy thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Viên Tiêu! Hắn muốn Viên Tiêu nếm thử tư vị mất đi tất cả! Cho dù là đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết) hắn cũng không tiếc!
Bạch Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy tối nay con trai có hơi khác thường, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn thì liền bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là uống rượu. Bà biết mấy ngày này con trai quả thật cực kì không ổn, thậm chí còn mượn rượu giải sầu. Nhìn bộ dáng sa sút của con trai, bà cũng vô cùng đau lòng, nhưng bà không nỡ mắng hắn, con trai vốn chịu đả kích rất lớn, nếu bà lại mắng chửi, khó tránh khỏi hắn không làm chuyện điên rồ.
Cho nên Bạch Nhiễm Nhiễm nấu một chén canh giải rượu cho Viên Sanh, bảo Viên Sanh đi ngủ rồi rời khỏi phòng, mặc dù còn một bụng muốn nói, nhưng vẫn lắc đầu không nói ra.
Viên Sanh bưng canh giải rượu mà Bạch Nhiễm Nhiễm nấu lên, uống một hơi cạn sạch, kéo ngăn tủ đầu giường ra, con dao sắc bén ở bên trong lóe ra từng trận ánh sáng khiếp người dưới ánh đèn, lại không lạnh bằng ánh mắt của Viên Sanh, hắn lấy con dao bên trong ra, lạnh lùng nhìn một hồi lâu mới thả xuống, kế đó ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Viên Tiêu chuyển hết tất cả đồ dùng của mình vào nhà Thang Viên, tính toán ở lại lâu dài, Thang Viên nhìn anh vui vẻ thu dọn đồ đạc cũng không ngăn cản anh. Mặc dù anh đã vào ở, nhưng vẫn là nhà của cô! Nếu như anh dám có hành vi gây rối gì liền một cước đá anh đi ngủ với Viên Địch!
Viên Tiêu mới vừa ăn mặn, tất nhiên sẽ không thành thật như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên của Thang Viên, anh cũng không dám quá mức càn rỡ, huống chi anh cũng không nỡ nhìn thấy cô đau, dù nhịn thật vất vả nhưng anh vẫn vui vẻ chen chúc trên cùng một cái giường với Thang Viên, về phần nửa đêm đi xuống tắm nước lạnh mấy lần, đều bị Thang Viên xem như không thấy.
Sáng hôm sau, Viên Tiêu lái xe đưa Thang Viên đi làm, đến công ty lại không để cho Thang Viên xuống xe, bắt lấy người gặm cắn một hồi mới thả Thang Viên rời đi, trước khi đi còn nói một câu: "Tan việc đừng đi đâu, ở đây chờ anh!"
Thang Viên dở khóc dở cười xoa xoa nước miếng trên mặt Viên Tiêu, gật gật đầu, chuyện này còn phải đặc biệt nói sao, anh đều đưa đón cô lâu như vậy thế mà mỗi ngày đều dặn dò, thật dài dòng! Cô không khống chế được nở một nụ cười, có xe ngồi tại sao phải đi chen xe buýt, cô lại không ngốc! Viên Tiêu mới ngốc!
Viên Tiêu nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Thang Viên, trong lòng đau nhói, anh nhíu nhíu mày, chợt muốn xông lên giữ lấy cô, không cho cô đi. Viên Tiêu thở dài day day huyệt thái dương, xem ra anh bị rối loạn thần kinh rồi, chẳng lẽ bánh trôi nhỏ còn có thể chạy sao? Anh xem nhẹ cảm giác đau đớn mới vừa rồi, tập trung tinh thần lái xe đến Viên thị, còn ở trong lòng tự giễu mình lo được lo mất.
Về sau, trong cuộc đời sau này của Viên Tiêu, mỗi khi nhớ lại ngày hôm nay, anh đều vô cùng thống hận bản thân mình lúc đầu sơ sót, kết quả thiếu chút nữa khiến cô hoàn toàn rời khỏi mình…
Kỳ thật công việc của Thang Viên rất nhẹ nhàng, chỉ cần tập trung tinh lực thì một buổi sáng đã có thể hoàn thành tất cả các công việc của một ngày, đây cũng là nguyên nhân mà Viên Tiêu ngầm cho phép cô tiếp tục làm việc ở nơi này, nếu không thì với tính tình của Viên Tiêu nhất định anh sẽ mặt dày mày dạn xin Thanh Viên từ chức, sau đó sắp xếp cô đến công ty của mình. một ngày qua đi, Thanh Viên gần như không có cảm giác gì, sau khi tan việc, cô thu dọn đồ đạc xong liền rời khỏi công ty, ở cửa ra vào còn đụng phải Qúy Vân Phong, sau khi lễ phép mỉm cười, hai người liền ai đi đường nấy.
Gần đây nghe mấy cô gái trẻ cùng ngành thích bát quái nói, anh đẹp trai của bộ phận máy vi tính đã có bạn gái, Thanh Viên suy nghĩ thật lâu mới bừng tỉnh hiểu ra, anh đẹp trai của bộ phận máy vi tính chính là Qúy Vân Phong. Trong lòng cô mờ mờ ảo ảo cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy, đợi đến ngà