
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341606
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1606 lượt.
a ha.”
Thế Vân nhoẻn miệng cười, Tử Mặc luôn có vẻ rất dễ dàng thỏa mãn, có lẽ như vậy sẽ hạnh phúc hơn.
hai người ôm rượu và các loại đồ ăn mua từ siêu thị trở về đi vào thang máy, nhấn nút tầng cao nhất, cửa thang máy khép lại, Thế Vân bỗng nhiên nói: “Đó là người như thế nào?”
“?” Tử Mặc hoang mang.
“Lần trước... đôi giầy kiểu nam...” Thế Vân treo cái túi to trên cái móc để bớt chút sức.
“À...việc đó...” Tử Mặc xấu hổ lắc đầu, “Không phải, tớ và anh ta không có gì, chính là thuần túy... thuần túy...”
Ngay thẳng như Tử Mặc, Thế Vân không khỏi suy nghĩ, là quan hệ như thế nào mới khiến cô nói năng ấp a ấp úng như vậy.
Thang máy từ gara lên tới lầu một, sau đó “Đinh” một tiếng ngừng lại.
Thế Vân còn muốn nói gì đó, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, Hạng Tự ôm một cô gái cao gầy xinh đẹp đi vào, thoạt nhìn dáng vẻ kề sát nhau của hai người, hẳn là không phải bạn bè bình thường.
Hạng Tự ngẩn người, lộ ra nụ cười quyến rũ trước sau như một: “Hi!”
Thế Vân cùng Tử Mặc đều xấu hổ cười cười, xem như chào hỏi.
“hai vị này là bạn học cũ của anh,” anh ta vươn ngón tay thon dài, tùy ý chỉ chỉ, “Cô A và cô B.”
“...” Có kiểu giới thiệu người khác như vậy sao, có phải bởi vì về sau không gặp nhau nữa cho nên cũng không cần thiết phải biết tên của nhau?
“Vị này là,” anh ta ôm cô gái bên cạnh, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn tươi cười, “Cô C.”
Tử Mặc càng lộ rõ vẻ xấu hổ gật đầu. Thế Vân lại bỗng nhiên rất muốn cười to, tưởng tượng ba người bọn họ vươn tay, vẻ mặt thật thà nói: “Cô A, chào cô.” “À, cô B, chào cô chào cô.” “Xin chào, tôi là cô C...”
Thế Vân giương mắt nhìn Hạng Tự, anh ta vẫn đang cười, nhưng hình như là thật sự cảm thấy buồn cười —— chẳng lẽ, giờ phút này anh ta đang ảo tưởng tình cảnh như vậy?
“hai cậu vừa rồi nói chuyện gì thế, tớ vừa đến liền im bặt, không phải nói xấu sau lưng tớ chứ.” Hạng Tự vuốt mặt “cô C” nói.
Thế Vân lắc đầu, không nhìn đến Tử Mặc vươn ra cánh tay cứng ngắc ngăn cản: “Bọn tớ đang nói về ‘người đàn ông trong phòng Tử Mặc’.”
Hạng Tự cười xấu xa nhìn chằm chằm Tử Mặc: “Thật hay giả?”
Bàn tay Tử Mặc đang ở giữa không trung, đành phải cứng ngắc thu trở về: “... Giả, giả.”
“Trước cửa có một đôi giầy thể thao kiểu nam cũng là giả sao.” Thế Vân có “lòng tốt” nhắc nhở.
Thang máy lại phát ra một tiếng “Đinh”, dừng ở tầng ba mươi hai cao nhất, cửa thang máy mở ra, Hạng Tự lấy tay ngăn cửa thang máy, chờ ba cô gái phía sau đều rời khỏi mới đi ra. Bốn người chia làm hai nhóm đi về hai phía, Hạng Tự và Thi Tử Mặc lấy ra hai chìa khóa khác nhau, tra khóa vào cửa rồi dùng tay kéo ra, sau đó không hẹn mà cùng xoay người nhìn đối phương.
“Chúng tôi có lẽ rất ầm ỹ, mong hai người thông cảm.” Khi Hạng Tự cười rộ lên, khóe mắt có một nếp nhăn mỏng dài.
“Ờ.” Tử Mặc gật gật đầu, xoay người cùng Thế Vân vào nhà.
Tử Mặc lục tung mọi thứ tìm ra hai chiếc ly thủy tinh chân ngắn, tuy không phải là ly dùng để uống rượu vang nhưng miễn cưỡng coi như là ly để uống rượu.
“Này, Thế Vân,” Tử Mặc mở hộp chai rượu, có chút thành thạo khu nắp chai, “Lần trước việc kia... Kỳ thật không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Phải không.” Thế Vân nằm bò trên lưng sofa, nhìn Tử Mặc, không nói tiếp.
Nút chai được rút ra, chất lỏng màu nho tím rót vào trong ly rượu, Thế Vân cảm thấy mỗi một tế bào trong cơ thể mình đều nhảy lên, đợi đến khi Tử Mặc nâng ly rượu đưa qua tay cô, Thế Vân kiềm chế nỗi ham muốn tự mình uống một hơi cạn sạch, cô từ từ nhấm nháp.
“Thật ra,” Tử Mặc có chút đứng ngồi không yên, “Tớ vẫn không biết nên làm sao…nói với người khác.”
“?”
“Trên thực tế, lần trước cậu đến, người ở trong phòng tớ, anh ta là...”
“?” Có lẽ đã quen với cách nói chuyện của Tử Mặc, cho nên Thế Vân chỉ lẳng lặng chờ đợi Tử Mặc nói hết lời.
“Là một... bác sĩ tâm lý.” Tử Mặc lấy tay lắc lắc ly rượu, do dự nói không nên lời.
“Bác sĩ tâm lý?” Thế Vân kinh ngạc đặt xuống ly rượu trong tay.
“Ừ,” Tử Mặc gật gật đầu, “Vốn là luôn đến phòng khám của anh ta, nhưng lần trước đúng lúc không thể dùng phòng khám, cho nên tớ mời anh ta đến nhà.”
“...” Thế Vân nhìn Tử Mặc, chờ cô nói tiếp.
“Cậu có một loại cảm giác thế này không...” Tử Mặc cũng ngồi trên sofa, khẽ thở dài, “Chính là, trong lòng có một số bí mật, cũng không thể nói là bí mật —— chỉ là một sự việc mà thôi, cho dù đối với người gần gũi nhất cũng không thể nói ra... Nhưng lại có thể nói với một người hoàn toàn xa lạ.”
“...” Thế Vân rũ mắt xuống nhìn ly rượu trong tay nói không nên lời.
“Nói thế nào nhỉ...” Giọng nói Tử Mặc cứng ngắc trước sau như một, “Có lẽ cậu nghĩ rằng tớ nói sai, nhưng dù sao, tớ chính là người như vậy, hơn nữa hiện tại tớ cảm thấy, nếu nói ra... trong lòng sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Một số chuyện không thể nào nói với người thân thiết... nhưng lại có thể nói với một người xa lạ?
Nhìn khuôn mặt Tử Mặc mỉm cười có chút cứng ngắc, Thế Vân bỗng nhiên thật muốn biết, lời nói của Tử Mặc, rốt cuộc là đúng hay sai.
“Thế à,” Thế Vân ra vẻ cởi mở nói, “Bác sĩ tâm lý kia đẹ