
Tác giả: Táo Đỏ
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341123
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1123 lượt.
én rượu này với anh đều đáng giá, đây là cách nhanh nhất giải quyết mối phiền phức lớn nhất là tôi.
Đáng tiếc, anh cũng coi như đi sai một bước. Tên nhóc tóc đỏ đó lại quay trở lại, bỏ vào trong rượu của anh một viên thuốc, tặng cho chúng tôi một sự bất ngờ không lấy gì làm tốt đẹp.
Chuyện sau đó, tôi cũng rất mơ hồ, nhưng đại khái Hàn Tiềm cũng ý thức được có gì không đúng, muốn nhanh chóng thoát ra ngoài lại bị tôi lôi lôi kéo kéo rồi còn phun bẩn hết người, mới muốn tìm một khách sạn gần quán bar ngủ lại một đêm.
Chuyện sau đó, anh thực sự không nhớ rõ, bao gồm tôi làm sao lại theo anh vào quán rượu, vào phòng khách sạn, sau đó cùng lên giường. Mà đoạn này với tôi cũng như được phủ một lớp sương mù dày đặc, là con ma men không còn ý thức, chỉ nhớ mang máng là chính tôi chủ động dây dưa. Tính cách tôi rất mạnh mẽ, đọ rượu thất bại sau này sẽ không theo dõi nữa, dù trong lòng tôi cảm thấy không chấp nhận nổi, không muốn thuận theo, không muốn buông tha nhưng cuối cùng lại cùng Hàn Tiềm chung đường.
Đây chính là phần tôi giấu Tô Đình, cũng chính là điều tôi giấu Hàn Tiềm. Bởi vì sáng hôm sau buổi tối hôm đó, chiếc Lamborghini của anh dừng dưới lầu nhà tôi. Anh ở đầu ngõ đợi tôi.
“Người đêm đó có phải cô không? Rất xin lỗi, tôi thấy trên giường có máu.”
Ngẫm lại, biểu cảm của tôi khi nghe những điều này phát sinh trên người mình là đáng thương. Đêm đó, ở trên giường, tôi bị anh lật qua lật lại, hết mặt trái rồi lại mặt phải như ốp la trứng không biết bao nhiêu lần, hieenjtaij chân vẫn còn run rẩy. Nếu không phải đói quá không còn cách nào khác đành phải ra cửa tìm thức ăn thì sẽ không gặp anh trong cái ngõ nhỏ này.
“Hàn tiên sinh đang nói gì vậy? Máu gì? Đêm đó,em nôn xong liền trở về nhà, sau đó bạn cùng phòng còn nấu canh gừng cho em. Thẩm Miên em mặc dù chỉ làm một paparazzi, nhưng đã đánh cuộc thì sẽ chấp nhận thua. Đọ rượu thua chính là thua, tuyệt đối không nuốt lời. Em sẽ không theo dõi anh nữa. Trước đây đã quấy rầy cuộc sống của anh, thành thật xin lỗi.”
Tôi thấy Hàn Tiềm míu mày, đăm chiêu suy nghĩ, vẫn đẹp trai như đêm đó. Đáng tiếc, điều tôi muốn bây giờ là làm rõ quan hệ với anh! Đúng là tôi muốn bôi xấu anh nhưng không hy vọng có khúc mắc hay ràng buộc này. Tống Minh Thành nói, một thân sĩ lãnh đạm, một người đàn ông trong tình huống vô ý thức phát sinh quan hệ với một xử nữ sẽ sinh ra cảm giác muốn bồi thường.
Tôi không cần loại bồi thường này, hai loại bí mật của nhân gian này khiến tôi cảm thấy bất an và phức tạp. Tôi không định dùng phương thức này để bắt đầu một cuộc tình, cũng không mong muốn tương lai sẽ bắt đầu một cuộc tình mà khi đó Hàn Tiềm vẫn còn cảm thấy băn khoăn. Vì vậy, tôi trực tiếp nói với Hàn Tiềm, không có bí mật, ít nhất giữa chúng tôi không có.
Chuyện này tôi cũng không dám nói cho Tống Minh Thành biết. Mặc dù anh ta là chuyên gia cho cả hai giới, nhưng đã là bí mật, nói cho Tống Minh Thành biết chẳng khác nào nói với toàn thế giới, để cho toàn thế giới cùng giup bạn giữ bí mật.
Còn điều tôi không giấu Tô Đình chính là, đêm đó hàn Tiềm làm mấy lần. Tôi thật sự không nhớ rõ.
Còn khi nghe Tô Đình lý luận vè các biện pháp phòng tránh, tôi đã rất vất vả để khơi thông quan hệ, tìm người lấy hồ sơ kiểm tra sức khỏe của Hàn Tiềm.
Nói tóm lại, đêm đó sau khi tâm sự bí mật với Tô Đình, tôi và cô ấy bắt đầu trở nên thân thiết. Với tôi, là ba ngày nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi chửi bới sau đó từ từ bình tĩnh suy tính đường lui. Với Hàn Tiềm, là không giải thích được người ngủ cùng đêm đó.
Nghĩ như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Hàn Tiềm thì sao chứ, kết quả không phải cũng bị cưỡng bức sao!
Crystal: Tuần mới vui vẻ nha cả nhà!!!
Chẳng lẽ nói với anh, Hàn thiếu gia, anh còn nhớ rõ người cưỡng bức anh ngày đó là Thẩm Miên sao?
Đáng tiếc vấn đề cần phải thảo luận bây giờ không phải Hàn Tiềm bị cưỡng bức hay không. Trần Đan Đan đang nhìn tôi chằm chằm.
“Miên Miên, cậu yên tâm, tớ không định đem những thứ này cho chủ biên. Hơn nữa, tớ còn đem tất cả những bản sao, bản gốc này tiêu hủy ngay trước mặt cậu.”
“Vậy cậu muốn bao nhiêu tiền? Hay là một căn căn để có thể định cư ở thành phố này?” Làm gì có bữa trưa nào miễn phí, kể từ khi chúng tôi quen biết, Trần Đan Đan đã là một cô gái có cá tính mạnh, khi tôi còn đang hồn nhiên vui tươi điên điên khùng khung đi theo các minh tinh ra ra vào vào thì cô ta đã uyển chuyển biểu đạt rất không ủng hộ cách sống của tôi.
Nghề phóng viên giải trí này đối với cô ta chỉ là thứ yếu. Cô ta chỉ cần một công việc ổn định để có thể đăng ký hộ khẩu ở lại thành phó này. Khi đó, cô ta vô cùng chú trọng tạo các mối quan hệ với các minh tinh, tìm kiếm bàn đạp. Mà hiện tại, tôi là bàn đạp của cô ta.
Nghe thấy tôi nói như vậy, biểu cảm thoáng qua trên mặt Trần Đan Đan không rõ là khổ sở hay phức tạp: “Miên Miên, tớ không cần tiền của cậu. Tớ biết, lời mở đầu tớ nói như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy đang uy hiếp cậu. Hơn nữa, cậu không tin tớ.