
Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Tác giả: Táo Đỏ
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341144
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1144 lượt.
oài?”
Anh hỏi thẳng ra như vậy khiến tôi chấn kinh mất một phút liền, sau đó mới nghĩ cách nói dối, có gắng nghiêm mặt nhỏ giọng nói với anh: “Tối nay em ăn không ít tỏi!”
Câu ấy nói ra Hàn Tiềm cũng không có phản ứng gì, ngược lại Tống Minh Thành lạt hét to một tiếng nhảy bổ đến bên cạnh tôi.
“Tôi là quỷ hút máu, tôi sợ tỏi nhá! Cô cách xa tôi ra một chút!” Anh ta vừa kêu vừa cầm bộ răng giả vừa vứt trên bàn ăn lên vội vàng chạy mất. Vỏ lại hai người chúng tôi khiến không khí có phần lúng túng.
“Nhưng thật ra ý của tôi là em có thể tránh ra ngoài, bên kia có một cái ban công nhỏ, sẽ không có ai chú ý đến. Em qua bên đó đi, lát nữa tôi tới gọi em.”
Sau khi tôi nghe xong những lời này của Hàn Tiềm, da mặt khẽ giật giật. Hóa ra là tôi tự mình đa tình, Hàn Tiềm không muốn tránh ra ngoài căn bản không phải vì ý nghĩ sẽ cùng tôi làm gì gì kia, chẳng qua là cảm thấy không đáng khi vì một nhân vật bé nhỏ như tôi mà phải hạ mình bỏ qua bữa tiệc này mà thôi.
Mọi người ở đây đều có bối cảnh hùng hậu. Thẩm Miên tôi chẳng qua chỉ là từ một tay paparazzi chuyển sang làm một tiểu minh tinh mới nổi bé nhỏ, đặt trên bầu trời đêm có hàng nghìn hàng vạn ngôi sao cũng chỉ có thể phát ra một chút ánh sáng yếu ớt. Tôi cách trăng sáng xa như vậy, ánh sáng phát ra lại yếu ớt như thế, không biết phải vượt qua khoảng cách bao nhiêu năm ánh sáng mới có thể nhắn nhủ đến bơd bên kia đây!
Lúc này tôi đang đứng trên ban công gió thổi lồng lộng, nhìn lên bầu trời đầy sao không khỏi cảm thấy xuân buồn thu thương (ý chỉ cảnh vật biến hóa khiến tâm tình trở nên ưu thương, đa sầu đa cảm). Lúc rời đi Hàn Tiềm giúp tôi khép lại cánh cửa thông vũ hội với ban công, vì vậy sự yên tĩnh ngoài cửa so với không khí ồn ào náo nhiệt bên trong giống như bị cách ly vậy.
Tôi nghe tiếng cười bên trong trận sau to hơn trận trước, đột nhiên trong đầu hiện lên một câu “náo nhiệt là bọn họ, còn tôi cái gì cũng không có.”
Đêm đã khuya, gió trên ban công thổi qua rất lạnh, bộ trang phục hiệp sĩ tôi mặc trên người ngoại trừ việc nhifnqua rất anh tuấn uy vũ, thì không hề ấm chút nào. Hàn Tiềm lúc rời đi cũng không chú ý bên ngoài sương rơi rất dày, đại khái trong đầu anh bây giờ tôi cũng chỉ như người qua đường giáp không hơn. Tôi đứng ở ban cong nửa tiếng đồng hồ trên trán đã ngưng kets thành những giọt nước li ti.
Bên kia cánh cửa vẫn còn vọng lại tiếng cười đùa, tôi không biết rõ bên trong đang làm gì, hình như là Hàn Lam Lam đang cắt bánh gato thì phải. Bởi vì một câu nói đùa về quy tắc trò chơi tìm cặp trang phục tương đồng của Stella, khiến tôi phải ngây ngốc, cô đơn lẻ loi ngoài ban công lâu như vậy, còn bị tước mất cơ hội ăn bánh gato thỏa thích nữa, lại còn nghe được Hàn Tiềm vón không có ý định mời tôi. Tôi đến chính là chuyện ngoài ý muốn, không được hoan nghênh. Người đàn ông như Hàn Tiềm, hơn phân nửa thích nắm mọi thứ trogn tay, không thích những điều ngoài ý muốn.
Tôi chà xát cánh tay đang lạnh run, áp mặt vào cửa kính, chỗ không kéo rèm cửa nhìn vào bên trong.
Sau đó tôi nhìn thấy Hàn Tiềm, mặc bọ vest đuôi tôm màu trắng, trên đầu Hàn Tiềm còn đội một cái vương miện.
Nghiêng mình hôn Liễu Sơ Lãng trên người mặc bộ váy bằng tơ lụa trắng như tuyết. Mặc dù chỉ là một cử chỉ lịch sự, một nụ hôn dịu dàng lên má, tôi lại vẫn cảm thấy chói mắt.
Chẳng trách không khí lại sôi động như vậy, chẳng trách lại có nhiều tiếng true chọc ồn ào như vậy, chẳng trách tôi lại bị nhét vào cái ban công lạnh lẽo này, chẳng trách chẳng trách…..
Bên kia cánh cửa hình ảnh vô cùng mỹ lệ, chàng vương tử anh tuấn và nàng công chúa kiều diễm.
Còn bên này cánh cửa tôi trông rất buồn cười, mặc trang phục chẳng ra cái gì cả, bên hông còn đeo một thanh kiếm, tay chân lạnh cóng, trên tóc sương rơi ướt nhẹp, như vậy sắc mặt cũng không không thể nào khả quan cho được.
Chớp mắt một cái tôi mới phát hiện mình thật ngốc nghếch, sao tôi lại không nghĩ tới, khó khăn lắm mới tránh được tôi, thoát khỏi tôi, Hàn Tiềm sao có thể tiếp tục mặc bộ trang phục hiệp sĩ hoàng kim tương đồng với tôi chứ! Cứ coi như tôi tự yêu bản thân cho rằng mình ưa nhìnđi chăng nữa thì sánh đôi cùng tôi cũng chính là một loại bất hạnh.
Nếu nói xuân phong đắc ý mã đề dật, thì cắt tiểu JJ của anh
Chú giải: Xuân phong đắc ý mã đề dật là câu thơ trong bài Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao đời Đường – ngọn gió xuân mát rượi leo lên ngựa phóng đi – ý chỉ sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.
Tôi và Hàn Tiềm vẫn đang trong trạng thái đối địch mới tạo được thế cân bằng.
Người đàn ông này vừa lạnh lùng lại vừa cao sang, cư xử với mọi người lúc nào cũng xa cách và đúng mực, ngược lại càng khiến cho phụ nữ sinh ra ý nghĩ: “Có lẽ mình có thành VIP trong lòng người đàn ông này, mình có thể làm tan chảy sự lạnh lùng như băng của người đàn ông này.” Vì vậy mới như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Mỗi người chúng ta đều nghĩ mình là nhân vật nữ chính, có đôi kh