Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: --> Tinh Hồng<!--

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341258

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1258 lượt.

xem, anh thậm chí còn mang theo một tâm tư nực cười như vậy để tìm kiếm một cơ hội níu kéo em, cho nên làm sao dám nghĩ tới mơ ước xa vời để hai chúng ta có thể quay lại bên nhau?”
Lời nói thành thật của anh khiến Vương Xán ngây lặng người đi. Cô cảm thấy trái tim đau nhói, đột nhiên cảm giác ánh mắt như đang long lanh, đành phải khép bờ mi xuống che đi, nhìn vào ngón tay của mình không nói tiếng nào.
Trần Hướng Viễn đưa tay ra nắm lấy bàn tay Vương Xán nói: “Đúng thế, anh cũng chẳng thể chứng minh được điều gì. Công ty anh đang làm có một dự án xử lí nguồn vốn phức tạp cùng Đỉnh Phong, anh chỉ phụ trách các công việc cụ thể, cho dù đặt công việc sang một bên thì cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết định của Đỉnh Phong. Em không phải là Tiểu Na, em đã chuẩn bị đầy đủ để một mình ứng chiến, hoàn toàn không có bất cứ kì vọng gì ở anh. Có điều anh vẫn cứ tới đây, anh muốn em biết rằng, anh yêu em, cho dù kết quả của chuyện này thế nào, anh đều cho rằng những gì em làm đều đúng cả, không hề có điểm nào đáng chê trách.”
Vương Xán chẳng thể nào nín nhịn thêm nữa, nước mắt cuối cùng cũng tràn bờ mi, Trần Hướng Viễn đứng dậy, giang rộng đôi tay ôm cô vào lòng.
Khoảng thời gian này, cho dù là ở cơ quan hay khi về nhà, Vương Xán đều phải tỏ ra điềm đạm, bình thản như không. Mỗi lần đáp lại lời hỏi thăm của đồng nghiệp, thậm chí cô còn nói vài câu bông đùa, giữ đúng thái độ chuyên nghiệp, chín chắn đối diện với cấp trên, cố gắng hết sức không để bố mẹ phải lo lắng.
Tuy nhiên, cô biết rất rõ rằng, thái độ bình thản đó của mình không có nghĩa là thực sự không có chuyện gì xảy ra, dù có phân tích lí trí đến mấy thì cũng không thể gạt bỏ đi sự lo lắng mà cô phải gánh chịu. Cho dù lần này tới Hạ Môn du lịch có thể khiến tâm trạng cô thoải mái hơn, nhưng mọi thứ vẫn còn chờ đợi ở phía trước. Lúc này đối mặt với Trần Hướng Viễn, tất cả mọi uất ức, đau khổ giấu kín trong lòng bỗng trào dâng dữ dội, chẳng thể kìm nén được nữa. Trong vòng tay ấm áp, rộng lớn của Trần Hướng Viễn, nghe được nhịp thở quen thuộc của anh, cảm nhận được đôi tay rắn chắc kia, cô có cảm giác an ủi và thoải mái.
“Đừng buồn vì chuyện đó nữa.”
Vương Xán thì thầm đáp lại: “Làm sao có thể không buồn được chứ? Lí Tiến Hiên đã từ chức rồi, không biết tòa soạn tiếp theo sẽ xử lí thế nào, lại càng không biết đến lúc đó em sẽ phải giải thích với bố mẹ sao đây.”
“Chú và dì sẽ thấu hiểu mọi chuyện thôi.” Trần Hướng Viễn nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô. “Em có biết công ty quản lí nguồn vốn ở nước ngoài có biệt danh gì khác không?”
Vương Xán không biết nên lắc đầu, Trần Hướng Viễn mỉm cười rồi nói tiếp: “Ở nước ngoài, người ta gọi các công ty này là chim ưng đầu trọc, nghe cái tên là biết ngay, các công ty quản lí nguồn vốn chẳng qua chỉ là một cách xử lí các nguồn tiền bất lương, thậm chí chính là hành động rửa tiền. Đỉnh Phong hiện nay đã trở thành mục tiêu của các công ty quản lí nguồn vốn. Bài báo mà em viết ít nhiều đã chạm đúng vào vấn đề mà Đỉnh Phong đang phải đối diện, vậy nên bọn họ mới tìm mọi cách để che đậy, thế nhưng cái kim trong bọc làm sao có thể vĩnh viễn không lòi ra được?”
Vương Xán im lặng không nói tiếng nào, ít nhất bây giờ, cô không hề quan tâm đến hành động tiếp theo của Đỉnh Phong. Cô trước nay đều không chịu hành động thân mật giữa chốn đông người, tuy nhiên trong chiếc sân rộng lớn của khách sạn lúc này chỉ có đúng hai người, thi thoảng mới có một vài người khác quay về và lẳng lặng vào phòng, hoàn toàn không hề có bất cứ ánh mắt hiếu kì nào khác. Lúc này, cô chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng không khác gì dây đàn hơn hai mươi ngày nay cuối cùng đã có thể thoải mái, tất cả mọi cảm xúc âu lo, sợ hãi đều được đặt sang một bên, cảm giác rệu rã, mệt mỏi tràn ngập khắp cơ thể khiến cô muốn bước đi mà cũng chẳng được, cứ như vậy thả lỏng người, cô thậm chí cảm thấy rất buồn ngủ.
“Em rất mệt mỏi sao?”
“Ừm.” Vương Xán mơ màng đáp lại một tiếng.
“Đợi anh một lát.”
Trần Hướng Viễn đặt cô vào một chiếc ghế, đứng dậy đi qua chiếc sân rồi nói: “Ông chủ, phiền ông cho tôi đặt một căn phòng.”
A Lập nghe vậy liền ra ngoài, vừa làm thủ tục vừa lên tiếng trêu chọc: “Tôi còn đang nói với bà xã, phụ nữ cho dù giận đến mức nào nếu được bạn trai đuổi theo tới tận đây, không thể nào đuổi anh về được. Phòng anh đối diện với phòng của Vương tiểu thư.”
Trần Hướng Viễn mỉm cười, cầm lấy chìa khóa, xách theo hành lí rồi nói: “Đi lên phòng nghỉ ngơi thôi.”
Vương Xán im lặng bước lên cầu thang, cầm chìa khóa phòng, đột nhiên quay lại nhìn Trần Hướng Viễn. Anh hiểu ánh mắt của Vương Xán, vứt hành lí lại rồi ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Anh nói rồi, lúc tới tìm em, anh đã hứa với mẹ em, phải ở cạnh bên em, nhưng nhất định phải biết tự kiềm chế và giữ tự trọng.”
Vương Xán thật không ngờ mẹ mình lại có thể đưa ra lời dặn dò rõ ràng và tường tận với Trần Hướng Viễn như vậy. Ăn cơm tối xong, cô lại gọi điện về nhà, mẹ không hề thẳng thắn dặn dò điều gì, hình như vô cùng thông cảm và khoan dung, cô đoán chắc đã bị bố ngăn cản. Kh