
Tác giả: --> Tinh Hồng<!--
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341291
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1291 lượt.
được, đi thôi, cùng sang bên kia làm một ly cà phê.”
Vương Xán lắc đầu nói: “Anh đi đi!”
Cô tắt máy tính rồi bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài tuyết vẫn đang rơi rất lớn. Trong kí ức của mình, cô dường như chưa bao giờ chứng kiến trận tuyết nào lớn như lúc này, sân trước tòa soạn đã tích một lớp tuyết khá dày, trên đó in hằn những vết chân của người đi lại và cả bánh xe ô tô nữa. Đưa mắt nhìn xa đôi chút, xe cộ trên đường đều chậm chạp, thận trọng, quán cà phê Lục Môn đối diện thì sáng chói, rực rỡ.
Bên đó có một người đàn ông đang ngồi chờ cô. Đã mấy lần cô nhìn về nơi ấy sau khi tan làm, nhưng sau cùng vẫn chẳng tiến sang đó. Anh ngồi bên cửa sổ chờ cô tan làm, cũng chưa lần nào chạy ra ngăn cô lại. Vương Xán biết rằng bản thân từ trước đến nay không phải là người hành sự do dự, thiếu dũng khí, thế nhưng đột nhiên cô cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu Trần Hướng Viễn.
Vương Xán đưa tay chạm nhẹ lên bờ môi mình, dường như vẫn còn cảm thấy đau nhức. Nụ hôn nồng cháy đó đã khơi dậy cảm xúc trong lòng cô. Thế nhưng người đàn ông từ trước đến nay luôn hướng nội, thận trọng không nông nổi, thà ngồi bên quán Lục Môn chờ cô tan làm chứ không chịu chủ động ra mặt như anh, đột nhiên lại hành động thế này, hoàn toàn không giống với phong cách xưa nay của anh. Điều này khiến Vương Xán bỗng cảm thấy xa lạ.
Nếu Vương Xán có thêm chút tự tin, có lẽ cô đã cho rằng Trần Hướng Viễn đã khuất phục trước mình, thế nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ huyễn hoặc bản thân đến mức độ đó.
Sau khi đã hạ quyết tâm để quên anh, bỗng nhiên lại quay về với nhau một cách không minh bạch như vậy sao? Vừa nghĩ đến đó, Vương Xán gần như không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Đúng lúc đang ngây lặng người đi, đi động đặt trên mặt bàn bỗng đổ chuông, Vương Xán chạy tới xem, là mẹ cô gọi tới.
“Xán Xán, sau khi tan làm thì về nhà sớm nhé, hôm nay không dễ gọi xe đâu. Cẩn thận kẻo trượt chân ngã đấy.”
Vương Xán chợt nhớ ra, tuyết đang lớn như vậy, thế mà cô lại chẳng hề gọi điện nhắn bố mẹ đi làm về cẩn thận, bố làm gần, đi bộ về là được, nhưng trường của mẹ cô cách nhà mấy trạm xe liền, hơn nữa bà đang dạy cấp ba, thế mà ngày nào cũng về nhà sớm hơn mình chẳng được bao lâu. Bây giờ cô còn để bố mẹ phải lo lắng, thực đúng là càng lúc càng ích kỉ.
“Mẹ, hôm nay mẹ có phải dạy thêm buổi tối nữa không? Con tới đón mẹ nhé!”
“Không cần đâu, hôm nay mấy lớp học buổi tối đều nghỉ rồi, mẹ về nhà từ lâu rồi. Bố con hỏi có cần bố ra bến đón con không?”
Vương Xán vội vã từ chối: “Một lúc nữa là con về đến nhà thôi.”
Dập điện thoại, Vương Xán liền gọi điện cho Trần Hướng Viễn: “Hướng Viễn, em vừa làm xong việc, hôm nay cảm thấy mệt mỏi quá, muốn về nhà nghỉ sớm.”
“Được rồi, em xuống đây, anh sẽ đưa em về.”
Vương Xán thận trọng đi qua đường, chạy sang chỗ Trần Hướng Viễn, còn anh đang giải quyết số tuyết đọng trên kính ô tô, quay người lại liền phủi bớt tuyết rơi trên vai cô. “Mau lên xe ngồi đi.”
Đột nhiên một nắm tuyết nhỏ đập trúng vào vai. Vương Xán quay lại nhìn thì ra là La m đang mỉm cười đứng tránh phía sau lưng Trương Tân. Đột nhiên cảm thấy hứng thú, Vương Xán cởi găng tay đưa cho Trần Hướng Viễn rồi bốc một nắm tuyết lên, vo thành nắm tròn ném về phía La m. Mấy người đồng nghiệp vừa bước ra khỏi tòa soạn nhanh chóng chạy lại nhập hội, tạo thành một trận tấn công bằng tuyết hoành tráng.
Đợi đến khi thấy bà chủ quán cà phê Lục Môn là Tô San chạy ra ngoài góp vui, La m mới bật cười lớn tiếng nói: “Chết mất thôi, Tô San, chị mặc thế này ra đánh trận tuyết sao, cẩn thận không bọn này chảy hết máu mũi đấy.”
Vương Xán quay sang nhìn, Tô San vẫn mặc một chiếc áo len màu đen mỏng manh, tóc được cuộn gọn ở phía sau, làn da trắng trẻo giữa trời tuyết lớn thực sự vô cùng lạ lẫm, chị mặc quần bò và đi đôi bốt cao cổ, càng lộ rõ cặp chân thon dài, thân hình mảnh mai. Chị thét lên một tiếng, vo một nắm tuyết lớn ném về phía La m rồi nói: “Em dám kì thị chị hả?”
Nhìn thấy các mỹ nữ chiến đấu sôi nổi, vui vẻ như vậy, tuyết bay trên không trung tuyệt đẹp, mấy người qua đường cũng theo đó mà hòa vào một thể.
Mọi người chơi đùa dến mức thở hổn hển, vẫn chưa thấy chán, nhưng lại nghe thấy tiếng “a dô”. La m ném một nắm tuyết lớn vào trúng đầu phó chủ biên vừa bước ra từ tòa soạn, khiến cặp kính của anh rơi xuống đất. Đầu tiên, phó chủ biên mặt mày ngơ ngác, sau đó cúi người xuống nhặt cặp kính lên, La m ngây người một lát, làm mặt xấu rồi nhảy vào xe của Trương Tân chuồn ngay tắp lự.
Vương Xán thở hổn hển rồi cũng chạy nhanh về phía xe Trần Hướng Viễn, thấy Trần Hướng Viễn đang đứng bên hút thuốc lá, mỉm cười nhìn trận hỗn chiến. Vương Xán, đang định nói gì đó với anh thì Tô San lại ném một nắm tuyết lớn trúng vào đầu cô, mỉm cười nói: “Có hứng khởi không? Bạn trai của em tuyệt lắm, gần đây ủng hộ nhiệt tình cho quán cà phê của chị đấy.” Vương Xán còn chưa kịp phản công, chị đã chạy tọt vào quán.
Trần Hướng Viễn bước lại gần phủi tuyết trên đầu Vương Xán, mỉm cười rồi đẩy cô vào trong xe.
V