Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Tác giả: Toạ Hoá Bồ Đề

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341063

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1063 lượt.

ậu thực phát sốt rồi? không cần đi lên phố đâu.”
“Đinh Nhị cậu thế nào lại lắm mồm như đàn bà thế hả! Phiền chết!”
“Vậy cậu phiền cả mẹ cậu sao, mẹ cậu không phải là đàn bà chắc?”
“Da cậu ngứa. . . . . .”
Lúc trời tối hai người mang thắng lợi trở về. Gia Vũ mua đôi bao cổ tay hàng hiệu tặng sinh nhật, Nhất Nhất trong lòng ôm đống to tướng, con chó vải thủ công, hình dán minh tinh, vô cùng nhiều đồ ăn vặt, cười đến hai mắt như bị khâu lại, một hồi sau liền chau mày ủ dột.
“Còn bao nhiêu tiền?”
“4 hào ~~~”
“Cậu giỏi há, bây giờ đến một cái thiệp mừng cũng mua không nổi.” Gia Vũ rất bội phục tốc độ tiêu tiền của Nhất Nhất.
“Nếu không như vậy đi, nói đôi bao cổ tay kia là do tớ và cậu cùng tặng.” Nhất Nhất bày ra một mặt tội nghiệp, nháy mắt với Gia Vũ, “Gia Vũ Gia Vũ, tớ biết cậu đối tớ tốt nhất. . . . . .”
“Tốt cái khỉ gì, vừa nãy ai bóp cổ tớ hả?”
“Cậu thấy chết không cứu!”
Hắn hừ một tiếng mặc kệ cô nhóc, cầm đôi bao cổ tay lăn qua lộn lại xem xét. Nhất Nhất cúi đầu đá hòn đá nhỏ trên đất, làm sao bây giờ, dù sao cũng phải có quà tặng a? Nếu không đem con chó nhỏ bằng vải đi tặng. . . . . . Không được, không nỡ a. Hay là đem những tấm hình dán minh tinh đi tặng? Con trai lại không thích cái này. . . . . . Liếc đến cây bạch quả trong bồn hoa bên kia, con mắt sáng lên, lập tức đem tất cả các món đồ trong lòng gì gì đó quăng cho Gia Vũ phóng đi, kích động chạy tới chỗ đó.
“Hái lá cây làm chi?”
“Đây là, quà tặng ~~~” Giơ hai chiếc lá bạch quả lên hắc hắc cười.
Gia Vũ tức giận đến mắt trợn trắng: “Cậu nghèo đến phát điên rồi.”
“Cậu biết cái gì! Lễ vật đắt rẻ không quan trọng, quan trọng là tâm ý. Tớ cầm cái này về làm thành thẻ làm dấu sách.” Nâng lá cây lên nhếch môi cười vui vẻ, lại trừng mắt nói, “Cấm được nói với mẹ tớ là tớ tiêu sạch tiền biết chưa?” Coi kìa, đứa trẻ quá mức thông minh a.
Buổi tối thứ ba, nhà Thượng Quan khách đến dự không ít người a, đều là những bạn học ngày thường chơi thân với nhau và những đứa trẻ trong đại viện. Cha mẹ Thượng Quan sợ bọn nhỏ mất tự nhiên, để dì Tôn bảo mẫu làm xong đồ ăn, cố ý dẫn dì đó đi ra ngoài tiệm ăn luôn, trong nhà chỉ còn lại bọn nhỏ vô pháp vô thiên.
Nhất Nhất thoải mái đem quà tặng đưa qua, không quên nhấn mạnh: “Đây là tớ tự tay làm !” Ngụ ý nói, so với người khác mua thiệp nhạc linh tinh loại đồ chơi trẻ con gì đó có thành tâm nhiều hơn.
“Thật sao?” Cẩn Ngôn hai mắt cười đến sắp biến thành ánh trăng lưỡi liềm, kinh ngạc vui mừng cầm lên cẩn thận nhìn ngắm. Hai lá cây dính lên trên giấy các-tông, mặt ngoài còn bao phủ một tầng giấy bóng kính trong suốt, rất hay nha. Gia Vũ nhớ tới nụ cười gian của cô nhóc khi hái lá cây, nhịn không được che miệng cười thầm.
“Câm miệng.” Nhất Nhất bất mãn đá hắn một cước, xoay mặt đối với chủ nhân bữa tiệc ra sức gật đầu, “Thật đó thật đó, làm mất mấy tiếng đồng hồ, cậu xem trong đáy mắt tớ còn có tơ máu kìa, tối hôm qua cũng chưa ngủ ngon.”
“Về sau đừng vất vả như vậy, tặng quà làm cái gì, đến chơi là tốt rồi.” Cẩn Ngôn xoay người đem thẻ làm dấu sách kẹp trong một cuốn sách thật dày, lôi kéo cô nhóc đi đến bên bàn ăn, “Đều là món cậu thích ăn đó.” Sôcôla, hạt cười ~~~ cô nhóc hoan hô một tiếng, ngồi xuống không chút khách khí bắt đầu ăn. Đợi đến lúc chính thức ăn cơm thì trong bụng đã nhét không biết bao nhiêu thứ, chỉ có thể giương mắt nhìn người khác ăn uống thỏa thê.
“Anh Cẩn Ngôn, lần trước em nghe ba anh nói muốn đưa anh đi nước Mĩ học cấp 3, có đúng không anh?” Con nhóc em hỏi.
“Nói là nói như vậy, còn chưa có quyết định.”
“Oh. . . . . . Đúng rồi chị Đình Đình, chị có đi không? Ngày đó em nghe thấy mẹ chị nói hình như cũng cho chị đi.” Chu Đình lấy khăn giấy lau miệng, cười mỉm. “Mẹ chị nói để chị cùng Cẩn Ngôn đi cùng nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Vậy anh Cẩn Ngôn có đi hay không nha.”
“Uh. . . . . .” Cẩn Ngôn nhẹ nhàng hướng bên cạnh liếc mắt một cái, có người đang gẩy những sợi đường trên chuối để ăn.
“Ở đây chất lượng dạy học cũng rất tốt , thực sự không đi cũng không sao.”
“Nếu cậu mà đi, nghe nói học sinh bên kia đều không cần làm bài tập, mỗi ngày chơi đùa.” Diệp Phong hâm mộ nói.
Nói câu đó xong, mọi người đều nhao nhao nhảy vào thảo luận:
“Đúng vậy, thi đại học cũng dễ dàng.”
“Thầy cô giáo không mắng chửi người, không nhiều cuộc thi như vậy. . . . . .”
Không đi? Chủ nghĩa đế quốc sao có thể sinh trưởng dưới lá cờ đỏ. Nhất Nhất chuyên tâm đâm chọc đĩa thức ăn đã nguội, chuối bị đường dính cùng nhau cạy không ra, đành phải cầu cứu người khác xin giúp đỡ, “Tớ muốn ăn ~~~”
“Đói chết thì thôi.” Gia Vũ trừng cô nhóc. Nói là nói như vậy, vẫn dừng lại đôi đũa hướng đĩa giò heo hắn chuẩn bị công kích đến, gẩy gẩy nửa ngày mới giúp cô nhóc bới được một miếng đưa lên bên miệng cô nhóc, “Há miệng.”
“A ~~~” cắn chiếc đũa không buông.
“Cẩu!” Hắn cả giận nói, lôi vài cái mới đem chiếc đũa đó lôi ra. Mọi người đều nhìn hai cái kẻ dở hơi đó cười.
“Các cậu không biết, hồi nhỏ Đinh Nhị nói muốn cùng “con ba ba” kết hôn,


80s toys - Atari. I still have