Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Tác giả: Toạ Hoá Bồ Đề

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341076

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1076 lượt.

h mắt ngưỡng mộ của hai người. Đương nhiên cũng bởi vì quan hệ với Vi ca, mà Nhất Nhất cùng Cẩn Ngôn trong lúc đó đã đạt tới thời kì hợp tác hai quốc gia hai đảng phái hòa bình sống chung, không còn hở ra là mắt trợn trắng hay mắng chửi người ta là chủ nghĩa đế quốc Mỹ, tiểu Nhật Bản nữa.
Giữa trưa cơm nước xong ở phòng học nghỉ ngơi, ngoài cửa có người tìm Đàm Vi. Hai cái đầu lập tức đi theo ghé vào cạnh khung cửa xem lén, cẩn thận quan sát tứ chi ngôn ngữ hai người kia, cuối cùng ra kết luận: Khẳng định có trận phải đánh nhau! Đàm Vi quay về lớp học, phía sau đi theo hai cái đuôi hưng phấn dị thường.
“Có gì nói mau.” Hắn không kiên nhẫn mở miệng.
“Mang hai chúng tớ đi thôi lão đại ~~~” Bốn con mắt phát ra bốn đạo lục quang.
“Đi đâu thế?” Cẩn Ngôn cười mỉm chi chào hỏi.
“Đi ra ngoài đi dạo.” Đàm Vi đưa ngón cái so đo phía sau đuôi, “Hai cái đuôi kia cứ bám theo suốt cả buổi chiều .”
“Đi dạo?” biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục. Làm sao vậy? Nhất Nhất rất lo âu trừng mắt, ý thức được sự xuất hiện Trình Giảo Kim.
Cẩn Ngôn trầm mặc hai giây, cười vỗ vỗ sách trong tay. “Tớ thấy cậu vẫn là tự mình đi thôi, dẫn bọn họ đi không tiện đâu.”
“Aizz, cậu nói cái quái gì thế!” Biết mà, biết ngay hắn không có lòng tốt mà!
“Không quan hệ tới cậu, cậu đi làm chuyện của cậu đi thôi. Ôm sách làm gì chứ? Tìm thầy giáo a, tốt tốt, tạm biệt a ~~~”
Đàm Vi nhìn thấy thế buồn cười, nhoẹt miệng không nói chuyện.
“Cậu có biết cậu ta đi làm gì không?” Cẩn Ngôn nhăn nhíu mày.
“Biết! Biết cũng không nói cho cậu!”
Cẩn Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, ngoắc tay đem Đàm Vi kéo đến một bên thì thầm.
“Aizz, cậu đừng nói xấu tớ!” Nhất Nhất có dự cảm không tốt. Đàm Vi vừa vặn quay đầu nhìn cô nhóc, trên mặt tựa tiếu phi tiếu.
“Chúng ta đi thôi, để cho người ta chờ cũng không tốt lắm.” Cô nhóc vội vội vàng vàng tiến lên dắt hắn bước đi.
“Quên đi, về nhà thôi.”
“A?” Có ý tứ gì? Nhất Nhất, Gia Vũ ngơ ngác nhìn nhau.
“Hôm nay không đi. Tớ đói bụng, về nhà ăn cơm.” Đàm Vi mỉm cười hì hì vỗ vỗ cặp sách đi xuống lầu.
Gia Vũ cong đuôi chạy theo hắn.
“Tớ đi cùng cậu. Nhất Nhất cậu trở về đi, nói với mẹ tớ hôm nay tớ trực nhật.”
Muốn quăng cô nhóc đi? Không có cửa đâu! Nhất Nhất không có thời gian nghĩ tới tên Trình Giảo Kim phá hư chuyện tốt của cô nhóc bên cạnh kia, tiến lên níu chặt góc áo Gia Vũ không buông tay.
“Lão đại, tớ cũng muốn đi nhà cậu ăn cơm? Lần sau cậu tới nhà của tớ ăn.”
“Hôm nay không được, về đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy trở về đi.” Gia Vũ phủi tay như đuổi ruồi bọ, “Chờ tớ trở lại kể cho cậu nghe.”
“Chuyện xưa có cái gì hay chứ, cậu đừng nghĩ đi một mình!” Cô nhóc buông góc áo ra gắt gao ôm lấy cánh tay hắn, mặc hắn đẩy ra như thế nào cũng vô dụng, cả người đều mắc ở trên người hắn, hạ quyết tâm muốn theo tới cùng.
“Buông tay!” Gia Vũ giận. Cô nhóc trừng mắt giằng co, nhất quyết không buông tha tiếp tục quấn chặt lấy hắn.
Đàm Vi dở khóc dở cười. “Được rồi, Gia Vũ cậu cũng đừng đi, đều về nhà hết cho tớ.”
“Cậu buông tay!” Gia Vũ nổi trận lôi đình, nhưng không biết làm cách nào cục kẹo mạch nha dính trên người quá chặt, bóc thế nào cũng không ra. Trơ mắt nhìn mục tiêu nghênh ngang mà đi, hắn tức giận đến rống to, “Đinh Nhất Nhất tớ diệt cậu!”
“Cậu diệt a, đừng nghĩ ném tớ sang một bên cùng hắn đi đánh nhau!” Nhất Nhất không cam lòng yếu thế rống lại. Xoay mặt đối với Cẩn Ngôn rống, “Đều là cậu, cậu nói với hắn cái gì? Hại chúng tớ cái gì cũng đều làm không xong!”
Cẩn Ngôn mở ra tay: “Cái gì cũng chưa nói.” Chẳng qua nhắc nhở hắn, dẫn theo lần này tuyệt đối có lần sau. Đàm Vi sợ nhất phiền toái, mà dựa theo tính cách của tiểu quỷ nghịch ngợm này, cô nhóc đi tới hiện trường đánh nhau tuyệt đối sẽ vung chổi lên xông lên chỉ làm cho mọi chuyện rắc rối thêm thôi.
“Cậu có nói, cậu đã nói !”
“. . . . . .” Hắn yên lặng xoay người bước đi.
“Aizz! Aizz!” Liền như vậy đi rồi? Tên vô trách nhiệm! Nhất Nhất giận dữ, hướng về phía bóng lưng hắn hung hãn thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đầu bị người khác bắt được dùng sức lắc, lắc đến nỗi mặt mũi hoa lên.
“Cậu thứ không có não ~~~” Gia Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Nếu không do cậu, lão đại sẽ mang tớ đi, cậu phiền chết người, phiền chết thôi!”
“Sao lại trách tớ, muốn trách thì trách kẻ hai mặt. . . . . . A đầu choáng váng quá. . . . . . Trịnh Gia Vũ cậu muốn chết a. . . . . .”
Cơ hội tuyệt hảo liền như vậy như bong bóng vỡ tan, Gia Vũ trách Nhất Nhất chặn đường của hắn, Nhất Nhất lại cảm thấy kẻ hai mặt mới phá hư chuyện tốt của cô nhóc, hai người lời nói bất hòa, liên tiếp trình diễn màn đấu võ người thật chân chính.
Mắt trợn trắng cùng xưng hô tiểu Nhật Bản, kẻ hai mặt lại xuất hiện, Nhất Nhất đối với Cẩn Ngôn vừa sinh ra chút hảo cảm đã không còn sót lại chút gì. Hai nước vừa hợp tác lại tách ra, tách ra lại hợp lại, nhưng cuối cùng vẫn là tách ra! Buổi chiều liên tục có hai tiết tiếng Anh, toàn bộ lớp đều buồn ngủ. Thầy giáo Tiếng Anh là người đàn ông trung niên đeo kính cận có làn da xanh trắng


XtGem Forum catalog