XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Tác giả: Toạ Hoá Bồ Đề

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341089

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1089 lượt.

ớ được.” Cẩn Ngôn mỉm cười.
“Tớ sợ ảnh hưởng đến hai bác Thượng Quan nghỉ ngơi ~~~~”
“Đừng lo, bọn họ bình thường cũng không ở nhà, với lại còn có lầu trên với lầu dưới.”
“Mẹ!” sự ngoan ngoãn thuận theo đó không tiếp tục giả bộ nổi nữa, Nhất Nhất đau khổ kêu chít chít cầu xin, “Không đi được không? tớ ở nhà tự học.”
Đinh mẹ lạnh lùng cười: “Không đi? Não con có tế bào tự học kia sao?” Không tốt rồi, mẹ bắt đầu nghiến răng, đây là điềm báo cận kề bão sắp nổi lên. Cô nhóc thấy chết không sờn gật đầu đáp ứng.



Lần đầu tiên thân mật


9 giờ rưỡi, Nhất Nhất tối hôm trước thức đêm xem truyện tranh, hai con mắt đã biến thành mắt gấu trúc, bò dậy khỏi giường, vọt tới toilet đánh răng rửa mặt, miệng lầu bầu mắng cái tên thầy giáo họ kép* kia.
*Thượng Quan Cẩn Ngôn họ là Thượng Quan là họ kép ( có hai chữ)
Đem thức ăn hâm nóng xong, chạy tới nhà cách vách kêu Gia Vũ tới ăn cùng. Mấy hôm nay Gia Vũ đều cùng với bạn học đi ra ngoài chơi, trong radio mỗi ngày đều phát tiết mục quảng cảo “××× quay tròn phố trượt pa-tanh”, bọn họ mỗi ngày đều đi qua đó tham gia ủng hộ, lúc trở về mặt mũi bầm dập do bị té ngã, còn tưởng rằng ở bên ngoài bị người ta trấn lột. Ngày hôm sau vẫn như cũ cao hứng phấn chấn đi tiếp, để lại cô nhóc một mình chịu sự tra tấn của nỗi khổ học thêm.
“Hôm nay dẫn theo tớ đi với.” Ân cần gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong bát của hắn. “Cậu không phải còn có học thêm sao.”
“Nếu không cậu theo tớ cùng đi đến nhà cậu ta, hoặc là cậu dẫn tớ đi trượt pa-tanh. . . . . .”
Đến trước cửa nhà Cẩn Ngôn, còn chưa kịp ấn chuông điện ở cửa thì cửa đã mở, thầy giáo đứng ở trước mắt cười mỉm chi.
Vì sao hắn cũng cao hơn như vậy?! So với Gia Vũ còn cao hơn nữa. . . . . . Sự bi phẫn trong lòng lại tuôn ra như suối, cô nhóc lườm hắn bước vào phòng khách, để lại vị thầy giáo nhỏ đứng ở cửa buồn bực: Vừa mới đến liền chọc cô nhóc sao?
Cẩn Ngôn làm cho cô nhóc một ly nước ép cam đặt trên bàn, mở ra sách tiếng Anh ra giảng giải ngữ pháp. “Giới từ thật dễ bị lẫn lộn, nhưng có quy luật có thể tìm ra, giống như buổi sáng trưa tối dùng ‘in’, mấy giờ mấy khắc dùng ‘at’, còn có cụm từ cố định, be interested in, be used to, at school. . . . . .”
“Cậu bình thường đều ăn gì?” Nhất Nhất cắt ngang lời hắn chít chít oa oa .
“Hử?” Hắn ngẩn người, “Ăn cơm a.”
“Cơm gì?”
“Cơm gạo tẻ.”
Nói cũng nói vô ích ~~~“Vậy cậu đều ăn đồ ăn gì?”
“Đều ăn.”
Vẫn là nói vô ích ~~~ nhẫn nại tiếp tục hỏi: “Rau xanh? Thịt xương sườn? Củ cải? Cá?”
“Tớ đều ăn. Tớ không kiêng ăn.”
Nhất Nhất trừng lớn mắt nhìn hắn ba giây, tổng kết nói: “Cậu là người sao hoả.” Đúng, thân hình cao đều là người sao hoả, cô nhóc là người địa cầu, cho nên kiêng ăn cũng không có gì không đúng.
Cẩn Ngôn đối với lời nói nhảm của cô nhóc sớm đã tập mãi thành quen, nhìn chằm chằm vào sách tiếng Anh tiếp tục giảng. Nói vài phút nữa khép sách lại. “Kỳ thực tớ cảm thấy ngữ pháp không quan trọng như vậy, quan trọng là lượng từ vựng và luyện tập khẩu ngữ.”
“Không quan trọng vậy tại sao phải học? Còn phải thi.”
“Đây là điểm sai lầm giáo dục tiếng Anh tại Trung Quốc, luôn đem kiến thức ngữ pháp đặt ở vị trí quan trọng nhất, danh từ động từ giới từ lăn qua lộn lại lấy ra thi. Học sinh nước ngoài cũng không học như vậy, bọn họ tối chú trọng đến biểu đạt của khẩu ngữ.”
“Trẻ con nước ngoài sinh ra liền nói tiếng Anh. . . . . . Thầy giáo chúng ta nói ngữ pháp quan trọng thì nó liền quan trọng a.”
Ý, đổi tính rồi sao? Cẩn Ngôn cảm thấy mới mẻ a. “Bây giờ biết ngoan ngoãn rồi sao, nghe lời thầy giáo như vậy.”
“Cái gì mà biết ngoan ngoãn hả , tớ là một học trò ngoan! Cậu cho rằng cậu chỉ mỗi cậu là học sinh ngoan hử.”
“Đúng ~~~~” Kéo dài giọng nói phụ họa, “Cậu là học sinh ngoan, luôn đến trễ, lên lớp nói chuyện, ngủ gật trong lớp, chọc tức thầy cô, không biết trong lớp các cậu người bị thường xuyên đứng phạt là ai.”
“Đó là Đàm Vi!” Nhất Nhất liếc một cái xem thường, bưng lên nước cam ép uống sạch. “Tớ học thuộc từ mới, cậu đừng quấy rầy tớ.”
“Đợi lát nữa học thuộc lòng, trước luyện tập đối thoại tiếng Anh đã.”
“Thầy giáo chúng ta nói phải học thuộc từ vựng, nên nghe ai ? Cậu qua bên kia đọc sách, không cho phép nói chuyện.”
“Được, cậu học thuộc đi.” Cẩn Ngôn chịu thua , “Nửa giờ sau tớ gọi cậu.” Cách 2 phút quay đầu xem cô nhóc một lần. Không tệ, giơ sách lên cao nói lẩm bẩm. Lại nhìn, còn đang đọc nhẩm. Lại nhìn. . . . . . A, người chăm chỉ đọc thuộc lòng từ mới kia đã nằm nghiêng ra sofa gối đầu lên thành ghế nhắm mắt, sách tiếng Anh áp ở bên mặt.
“Nhất Nhất?” Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô nhóc. Không động tĩnh, lại đẩy. Vẫn là không tỉnh lại, cái miệng chẹp chẹp hai cái, trên sách tiếng Anh còn dính vết nước miếng trong suốt. Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cười, rút ra khăn giấy giúp cô nhóc nhẹ nhàng lau miệng.
Hình như cho tới bây giờ hắn chưa từng ở khoảng cách gần như thế nhìn ngắm cô nhóc. Lông mày có chút đậm, nhưng có vẻ khí khái. Lông mi không cong lắm