
Tác giả: Toạ Hoá Bồ Đề
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341052
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1052 lượt.
ng ứng bình nóng lạnh, có bếp ga có thể tự mình đi nấu cơm ăn. Vui rạo rực liền gọi điện thông báo tin tức với cha mẹ, thật ngoài ý muốn là bị mắng cho một chập.
“Mẹ tớ mắng tớ không biết xấu hổ, tớ nói mỗi người ở một gian, bà vẫn còn mắng tớ.”
“A? thế sao lại đồng ý ?”
“Tớ nói với mẹ là cuối tuần hưởng thụ điều hòa, mùa hè Bắc Kinh nóng như hỏa lò!” Nhất Nhất phồng má trợn mắt, “Còn nữa. . . . . . Cam đoan sẽ không xảy ra cái đó cái đó!”
“Cái đó cái đó?” Cẩn Ngôn cười xấu xa.
“Chính là cái đó cái đó!” Giả bộ thuần khiết cái gì chứ~~~
“Yên tâm, tớ mỗi đêm đều sẽ khóa cửa, cậu không vào được phòng tớ đâu.”
“. . . . . .” Không hay ho gì khi nói với cậu ta cả, trực tiếp thượng cẳng chân cho nhanh.
“Đùa với cậu thôi.” Hắn cười ôm lấy con tiểu thú đang giận dữ, “Buổi tối ăn tại gia đi, tớ nấu cơm cho cậu.”
“Cậu biết nấu ăn?!” Cô nhóc không tin. Cho tới bây giờ đều chỉ biết đi ăn ngoài nhà hàng, đại thiếu gia làm sao có thể xuống bếp? Cẩn Ngôn lười giải thích, xoay người tiến phòng bếp bộc lộ tài năng thực tế cho cô nhóc xem. Vo gạo nấu cơm xong, lấy trong tủ lạnh ra mảng thịt heo lớn đã đông lạnh, ớt xanh dùng dao thái vát bỏ đi hạt ớt, trứng gà đập ra khuấy trộn lên, rửa khoai tây sạch sẽ thái sợi, lách ca lách cách động tác thật thành thạo. Nhất Nhất trừng mắt mở to con mắt bốc lên một sợi khoai tây. “Thực nhỏ, so với ba tớ xắt y chang. . . . . .”
“Tay tránh ra chút, lát cắt trúng bây giờ. Giúp tớ rửa qua một chút, ” Hắn đưa qua đi một cái rổ nhỏ, “Dùng nước nóng xóc qua là được rồi.”
“A.” Mở vòi nước ra vừa rửa rau vừa hát khe khẽ. Mở nước mở rất lớn, bọt nước văng khắp nơi, cô nhóc hì hì cười lấy tay tiếp được bọt nước bắn tới, đùa nghịch hân hoan. Cẩn Ngôn âu yếm nhìn cô nhóc, ánh mắt ôn nhu như nước. Thích nhín thấy cô nhóc làm ra vẻ bướng bỉnh, thích nhìn cô nhóc bá đạo lỗ mãng, mặc dù có đôi khi cảm thấy đau đầu, nhưng đây mới là Đinh Nhất Nhất duy nhất của hắn a.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Lại nhìn nữa liền đem ánh mắt cậu khoét xuống!” Cô nhóc hung dữ hét lên. Tim đập thật sự rất lợi hại, bộ dạng này của hai người thật giống một đôi vợ chồng ~~~ hai má không ngoan ngoãn kia đã mọc lên hai rặng mây đỏ ửng.
Cô nhóc này ngay cả thẹn thùng cũng phải phối hợp lên biểu cảm đe dọa, hắn không biết là nên vui hay là buồn.
“Aiz, cậu sao lại biết nấu cơm ?”
“Lúc rảnh thì học nấu thôi.”
“Quá trâu bò đi, vừa biết chơi đàn dương cầm lại biết nấu cơm.” Cô nhóc rốt cục cũng thừa nhận một sự thực mà từ rất lâu rồi cô nhóc không muốn thừa nhận.
“Hiện tại mới cảm thấy tớ trâu bò sao? Trước kia suốt ngày thấy tớ không vừa mắt.” Cẩn Ngôn quay đầu chỉ chỉ vào mũi cô nhóc.
Đổ khá nhiều dầu vào đáy chảo, để cho dầu nóng già đi đem trứng gà đổ vào chảo, lót đều ra chảo, qua một hồi, cổ tay hất lên một cái, cả một mảng trứng hoàn chỉnh lật sang mặt kia. Nhất Nhất xem đến choáng váng. “Oa ~~~ cậu biết lật trứng chiên! Cậu biết xào ớt! Tớ rất sùng bái cậu!”
“Không dám, không dám.” Hắn khiêm tốn nói. Thầm nghĩ may mắn cô nhóc không yêu cầu tiếp nữa, hắn biết làm cũng chỉ mấy món này cô nhóc thích ăn mà thôi, nếu hiện tại cô nhóc đột nhiên muốn uống canh gà, ăn cá kho tàu, ép hắn cũng thể làm ra được. Trứng gà chiên xong xuôi bày ra đĩa, cô nhóc lấy tay bốc lấy một miếng nhét vào miệng.
“Á, nóng quá ~~~”
“Ngồi vào bàn rồi ăn, mèo tham ăn.”
“Chờ cậu làm xong món khác, đồ ăn đã nguội rồi!” Cô nhóc già mồm át lẽ phải.
“Đúng rồi, tại sao không đi Mĩ học nghiên cứu?”
“Tớ đi cậu phải làm sao bây giờ.”
“Làm sao bây giờ, thì làm ‘ rau trộn’ ~~~”
Vô lương tâm. Cẩn Ngôn âm thầm nói thầm một tiếng.
Cô nhóc hắt xì hơi. “Cậu có phải đang mắng tớ không hả?” Bước qua bên cạnh Nhất Nhất hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
“Hôn cậu.” Cúi người ở trên môi cô nhóc mổ xuống một cái.
“Ghê quá ~~~ cấm đùa giỡn với phụ nữ đàng hoàng!” Ngữ khí thật đoan chính, nhưng động tác lại thật lưu manh, hai cái móng vuốt ướt đẫm xông vào trong áo sơ mi của hắn gãi ngứa, giống như loại động vật nhỏ bám víu lấy cổ hắn vừa gặm vừa cắn.
“Cậu là phụ nữ đàng hoàng, tớ chính là Liễu Hạ Huệ tái thế.” Hắn ghim chặt tay cô nhóc thì thào.
Cô nhóc không nghe rõ, hai cái móng vuốt tiếp tục quấy rầy đồng chí Liễu Hạ Huệ. Nhất Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên chỉ ngây ngốc nhìn chăm chú vào hắn: “Aiz, cậu đừng nói cho tớ biết, lúc trung học và đại học cậu không đi Mĩ tất cả đều là vì tớ.” Đáng sợ, chẳng lẽ cô nhóc chính là chướng ngại vật làm trở ngại sự nghiệp phát triển của hắn?
“Nếu là như thế tớ đi cắt cổ chết cho xong.”
Cẩn Ngôn nghiêm chỉnh nói: “Vẫn là đi cắt cổ đi.”
“. . . . . . Hừ ~~” Hiện tại muốn cắt cũng không còn kịp rồi.
Nhất Nhất ngượng ngùng đi đến cạnh cửa dựa vào tường nhìn hắn đang xào khoai tây sợi, câu được câu không tán gẫu cùng hắn.
“Cậu nói cậu hồi nhỏ đã thích tớ ?”
“Ừ.”
“Bao lớn? Sơ trung?”
“Bảy tuổi a.”
A? Cậu ta bảy tuổi đã biết đến cái thứ yêu yêu đương đương gì đó, mình mười bảy tuổi còn ngồi trước TV xem Nhất Hưu ca, thượng đế a, người sáng tạo r