Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Tác giả: Ái Phiêu Đích Dạ

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341353

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1353 lượt.

Nếu biến người yêu thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình, có phải là chuyện tốt không?
Lâm Hiểu không thể. Nhất định trước khi kết hôn cô phải giải quyết vấn đề của chính mình.
Nhưng mà, nhận thức nó thì không khó, khó ở chỗ là làm sao giải quyết nó.
Mặc kệ có nói thế nào, quan trọng nhất, vẫn là công việc của cô. Rảnh rỗi không phải là vấn đề chủ yếu, chủ yếu là vòng giao tiếp của cô. Ở bệnh viện, những người cùng tuổi với cô thật sự quá ít, khi Trần Oánh đi rồi, một người cũng không có.
Vậy cô có nên tìm dũng khí, giống hắn thử vứt bỏ công việc vững chắc trong tay, tìm một nơi ký thác tinh thần, ngoài Bác Thần không?
Lâm Hiểu cau mày, lựa chọn này đối với cô mà nói, thật sự quá khó khăn.



Tiến lên nào


Bởi vì trong đầu vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, gần đây khuôn mặt Lâm Hiểu thường nhăn nhó. Lâm mẹ vừa nấu cơm vừa để ý con gái, bên ngoài trời trong mây trắng thế mà con gái bà cả ngày chỉ ủ dột u buồn. Lâm mẹ nhìn mà khó chịu trong lòng, bà nghĩ Lâm Hiểu như vậy nhất định là bởi vì Bác Thần. Khó có dịp hôm nay rảnh rỗi, thời tiết cũng không tệ lắm, nếu cứ cấm đoán ngày này qua ngày khác cũng không phải chuyện tốt.
Lâm mẹ ho khan vài tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Hiểu rồi chậm rãi nói: “Được rồi, muốn đi thì đi đi, buổi tối trở về sớm một chút.”
Lâm mẹ đoán nhất định Lâm Hiểu sẽ vui vẻ hô to một tiếng, không ngờ cô lại mờ mịt nhìn về phía Lâm mẹ, như thể không hề có phản ứng với lời nói của bà. Lâm mẹ đang buồn bực, chợt thấy Lâm Hiểu đứng bật dậy. Cô đột nhiên trở nên tỉnh táo như thường, nói với Lâm mẹ: “A, đúng, mẹ, con tới chỗ Tề Kỳ một lát. Mẹ cứ ra cửa hàng trước đi, tối về con sẽ trông cùng mẹ.”
“Ôi chao?” Hiện tại biến thành Lâm mẹ mờ mịt, cho đến khi nhìn thấy Lâm Hiểu xách túi bước nhanh ra ngoài, bà mới phục hồi lại tinh thần, gọi với theo: “Bên ngoài lạnh lắm, kéo khóa kín vào.”
Xa xa truyền đến tiếng đáp lại của Lâm Hiểu, Lâm mẹ vì được an ủi mà tươi cười. Mình quả nhiên là thông minh, không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã có hiệu quả.
Nếu là đang uống nước, Tề Kỳ tuyệt đối sẽ đem tất cả phun lên mặt Lâm Hiểu. Cô trừng to mắt, kinh ngạc hỏi: “Đổi việc làm?”
Nhìn phản ứng của Tề Kỳ, cảm xúc kích động của Lâm Hiểu rút đi hơn nửa, cô gật đầu: “Tên đàn ông nhà mình muốn tìm công việc mới, có lẽ anh ấy sẽ nhanh chóng tìm được, nhưng vấn đề là ở mình, mình cảm thấy…” Lâm Hiểu nhìn Quách Chính Khải vẫn đang pha cà phê trong phòng bếp, nhỏ giọng nói, “Mình cảm thấy, mình để ý anh ấy quá mức, như vậy không tốt, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề. Mấy ngày nay mình trái lo phải nghĩ, cảm thấy vấn đề này xuất phát từ công việc nhàn rỗi của mình, mình suy nghĩ, không biết có nên cho bản thân một mục tiêu theo đuổi khác…”
Lâm Hiểu ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mình vẫn tiếc công việc hiện tại, vừa nhàn rỗi vừa có tiền. Tuy tiền lương không cao lắm nhưng rất ổn định, bao nhiêu người trầy da tróc vảy cũng không thể đi vào, mình bỏ ra như vậy, rất đáng tiếc.”
Tề Kỳ nhìn khuôn mặt đượm vẻ tiếc nuối của Lâm Hiểu, cô xoa nhẹ đầu Lâm Hiểu nói: “Ôi chao? Công việc kia của cậu được coi là tốt à? Đừng có đùa, hai nghìn năm trăm tệ tiền lương đều phải bỏ ra bốn năm làm việc mới có, buông tha nó mà cũng cảm thấy đáng tiếc sao?! Cậu có biết có bao nhiêu người không muốn làm công chức mà muốn cầm tiền lương cao không? Công việc của cậu chỉ đủ tiền nuôi sống chính mình, còn chưa đưa được đồng nào cho bố mẹ làm tiền dưỡng lão, cậu có cái rắm gì đáng tiếc?!”
Lâm Hiểu sửng sốt, lời này của Tề Kỳ ý là?
Tề Kỳ tiếp tục cằn nhằn không ngừng: “Tớ nói với cậu, tớ đã sớm không vừa mắt với công việc hiện giờ của cậu rồi. Hoàn cảnh thế nào tạo con người thế ấy. Còn nhớ trước khi cậu với Bác Thần yêu nhau không? Ai, ăn mặc mà cũng như mấy bác gái, quần áo thì không biết là chọn từ mấy chục năm trước, bộ nào cũng giống bộ nào, khiến người cậu cộng thêm được bảy tám tuổi! Đây là vì sao? Còn không phải bởi vì chung quanh cậu chỉ toàn bác gái nên cậu tự nhiên cũng trở thành mẹ già sao!”
Lâm Hiểu hít sâu một hơi, cô vừa véo Tề Kỳ vừa độc ác quát: “Đồ chết tiệt! Cậu chừa cho mình một chút khẩu đức là được rồi!”
Tề Kỳ “ôi” một tiếng, cô vừa xoa xánh tay vừa ôm bả vai Lâm Hiểu nói: “Cậu không tin sao? Môi trường công việc đối với một người mà nói là vô cùng quan trọng, xung quanh đều là những người tinh thần phấn chấn nhiệt huyết sẵn sàng, bản thân cũng sẽ trở nên trẻ trung hơn, nhưng nếu xung quanh là…” Bị Lâm Hiểu trừng, Tề Kỳ ho nhẹ vài tiếng rồi nói tiếp, “Bây giờ còn được, nói như thế nào thì cậu cũng chưa kết hôn cho nên không hề có đề tài chung với mọi người, các bác gái ấy cũng lười tìm đến cậu. Nhưng đến khi cậu kết hôn rồi, có chồng con, mình tin rằng cậu sẽ nhanh chóng trở nên giống như mấy người đó. Cả ngày không có việc gì ngồi tâm sự linh tinh, kể lể chuyện chồng con nhà mình tốt ra sao. Bề ngoài thì hạnh phúc nhưng thực tế khi về nhà thì sao? Nói không chừng ban ngày còn kể lể chồng mình yêu thương mình bao nhiêu, buổi tối lạ


Polly po-cket