Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thầy Ơi Em Ghét Thầy !

Thầy Ơi Em Ghét Thầy !

Tác giả: Hoa Cười Với Tôi

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341531

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1531 lượt.

g sợ không dứt chỉ vào ba người kia.
Ba người vô tội chớp đôi mắt to: “Bày tỏ rằng… cưng à em yêu anh.”
“……………”
“Tên tuổi một đời của tớ nha!!! Tớ muốn giết các cậu!!!!!” Tôi vừa rít gào vừa kiếm dao làm bếp chuẩn bị chặt ba cái đầu heo kia cho tôi làm đồ nhắm.
Tiểu Tiểu bỗng chốc nhảy dựng lên từ trên giường, gương mặt đỏ bừng chỉ vào điện thoại, kích động không thôi: “Điện… điện thoại, anh ta gọi đến rồi!”
Tôi thiếu chút nữa cho mông chạm đất, khóc không ra nước mắt: “Cậu nhận đi, nói tớ chết rồi.”
Tiểu Tiểu hung ác đem điện thoại di động ném qua: “Nhanh nhận đi!”
Tôi đón lấy củ khoai lang phỏng tay này, run lẩy bẩy nhấn phím nghe, bên trong lập tức truyền ra một giọng nói khàn khàn trầm lắng.
“Chu Đạm Đạm?”
Tôi giả bộ mạnh mẽ, bình tĩnh trả lời: “Là em, tin nhắn vừa rồi anh cứ coi như là tin rác đi, là chị em trong phòng ngủ của em đùa giỡn lung tung, thực sự là xấu hổ
“…”
Bên kia một mảnh trầm mặc, hồi lâu sau cũng không nghe ai nói.
Lòng tôi rối loạn cả lên, nuốt nước bọt, cầm máy đổi qua một tai khác, “Alô?”
Chu Dật thản nhiên mở miệng: “Ừ, anh đây!”
“Em còn tưởng rằng anh cúp máy chứ, thật là xin lỗi nhé, nếu như anh để ý, em lập tức đi mắng các bạn ấy.”
Nghe lời này của tôi, ba người trên giường nở nụ cười u ám tối tăm, hết sức khinh thường hừ một tiếng.
Chu Dật có lẽ là còn đang ở phòng làm việc, nghe thấy xung quanh rất yên lặng, “Không cần, em đến phòng ngủ là được, anh còn đang làm việc, em nghỉ sớm một chút, tạm biệt.”
Nói xong, lập tức ngắt đường truyền.
“Ơ…”
Tôi cầm điện thoại di động nghe bên trong truyền đến âm thanh máy bận tút tút, bỗng chốc há hốc mồm.
Tôi đã trêu chọc ai vậy nhỉ?
~*~
Buổi sáng ngày thứ hai có tiết, buổi chiều thì vô cùng nhàn rỗi, nhân lúc cũng không phải đến đài truyền hình, tôi và Thiểm Nhất Thiểm ra cổng sau ăn một chầu bánh gạo cay, cay đến đỏ bừng mặt, rất sảng khoái.
Lúc ăn xong, Thiểm Thiểm còn có tiết học buổi chiều nên đi trước, một mình tôi đi dạo ở bên ngoài, hưởng thụ cơn gió thu dễ chịu.
Vượt qua phòng bảo vệ ở cổng chính, tùy ý liếc mắt vào bên trong, không nghĩ tới lại nhìn thấy anh Quan.
Tôi gõ vào thủy tinh gọi lớn: “Anh Quan! Ăn cơm hả?”
Anh Quan rất nho nhã gật đầu: “Đúng vậy.” Liền nhiệt tình quan tâm tôi: “Này, em đừng đứng ở bên ngoài thế, vào đây ngồi đi.”
Tôi bước vào, thấy đồ ăn phong phú mê người trên bàn, không khỏi tán dương: “Bốn món ăn một món canh, ăn cũng ăn đầy đủ dinh dưỡng đấy, là có ở căn tin của c
Anh Quan đưa một muỗng cơm vào miệng, nói: “Ừ, em ăn chưa?”
Tôi vội vàng gật đầu: “Vừa mới đi ăn về, nghe nói căn tin đổi đầu bếp mới, em còn chưa kịp đi ăn thử, thế nào ạ? Ăn ngon không?”
Anh Quan buông bát đũa, cười hiền lành: “Ăn ngon! Đặc biệt là thịt xào, ngon lắm. Nếu như mỗi ngày căn tin đều làm, chắc chắn mỗi ngày anh đều lui tới luôn!” Anh vừa nói vừa không chút nào chớp mắt lấy ra một chai bia trong tủ gỗ của phòng làm việc, vui vẻ uống.
Tôi kinh ngạc nhìn chai bia: “Nhìn không ra đấy ạ, anh Quan lại còn uống rượu chứ.”
Anh Quan lau miệng: “Khà khà, thỉnh thoảng uống một chút. Chủ yếu là ngày hôm nay đồ ăn quá ngon.” Nhưng mà lúc hắn nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giọng điệu vui vẻ cũng thay đổi theo, yếu ớt thở dài: “Nhưng mà, đoán là sau này không được ăn rồi.”
Tôi không hiểu vì sao: “Sao ạ?”
Anh nhấp một ngụm bia, lộ ra vẻ cụt hứng: “Em có lẽ là không biết, xung quanh đại học A vừa mở thêm một đồn công an mới canh gác hai mươi tư tiếng đồng hồ, cho nên hiện tại trường học càng yên tâm đến an toàn của sinh viên, quyết định cắt bớt một nửa số bảo vệ.”
“Nói như vậy, ý của anh là trường học muốn đuổi việc các anh? Anh Quan, anh yên tâm đi, anh là người xuất sắc trong tất cả mọi người, anh còn có năng lực nữa, chắc chắn sẽ được giữ lại.”
“Nếu như anh được giữ lại, anh Thành thường thay ca với anh phải đi. Anh Thành là người tỉnh lẻ, vợ đang sống và làm việc ở quê, anh ấy còn đem theo con gái, thật vất vả mới đưa được con gái nhà anh ấy vào một trường tiểu học gần đây, nếu như anh ấy bị đuổi đi, anh là thương cho con gái của anh ấy, lại không được đến trường. Người ta so với anh vô cùng khó khăn, anh thấy áy náy.”
Tôi nghe xong liền cảm thấy rất chua xót khổ sở, chú Thành hay cười đến như thế hóa ra cũng quá vất vả như vậy.
“Vậy anh Quan, anh dự định đi đâu đây?”
“Không biết, anh rất thích công việc bảo vệ này, muốn đến một trường học khác hoặc là công ty nào đó.”
“Công ty h
Tôi yên lặng nhìn anh Quan mượn rượu tiêu sầu, chợt nhận ra rằng mặc kệ là cuộc sống của người có địa vị ở đỉnh kim tự tháp hay là người dân bình thường, để sinh hoạt, để làm việc đều rất không dễ dàng.
Trên đường trở lại phòng ngủ, bất ngờ nhận được điện thoại gọi từ phòng làm việc của Chị Trần.
Cúp điện thoại, tôi nhìn màn hình điện thoại của mình, khóe miệng gần như cười đến tận huyệt Thái Dương.
«Có khó khăn, hãy tìm tôi» là một chương trình gần như đứng đầu các kênh của thành phố A, dân thành thị thông thường đến xin giúp đ


Duck hunt