
Tác giả: PUM
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341112
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1112 lượt.
! Bảo bảo giống nhau như đúc!”
Giọng nói của bọn họ bên này sớm làm cho thôn dân tò mò vây xem, khi biết được Hầugiavà Thế tử tiếng tăm lừng lẫygiá lâm,tất cả mọi người đềucó chút không được tự nhiên.
Lão Ngưu thân là thôn trưởng, trước sự xô đẩy của mọi người liền do dự đứng ra, im lặng thắt yphục nói, “xin, xin mời Hầu gia đại nhân cùng, cùng Thế tử đại nhân ngồi vào vị trí.”
Chử Vân Phi đứng dậy, Sơn Tảo nhanh chóng ôm lấy đứa bé vào trong ngực mình, ánh mắt Chử Sách Ninh vẫn cứ quan sát cặp song sinh, nhưng lại sợ hãi ánh mắt của Chử Vân Phi, cố nén kích động trong lòng, bình tĩnh lấy ra uy nghiêm của thế tử.
Chử Vân Phi gật đầu một cái, ‘Vị này là...” Hắn nhìn hướng Chử VânSơn.
Chử Vân Sơn cười ha hả, ‘Là thôn trưởng của chúng ta, lão Ngưu.”
Chử Vân Phi khẽ mỉm cười, “Thôn trưởng không cần phải khách khí.”
Khuôn mặt lão Ngưu đỏ bừng, nén lấy dũng khí sớm không biết đã chạy đi đâu, nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày cũng không nói ra một chữ, Chử Vân Sơn nhìn thây buồn cười, vội lên tiếng giải vây.
“Hôm nay, ta mở rượu đầy tháng chó con, không có thế tử hay hầu gia, chỉ có đại ca ta và đại chất tử, đi một chút, đi uống rượu thôi.”
Nói xong liền đưa con cho Hạ Thảo đang đúng một bên, dẫn Chử Vân Phi sải bước đi về hướng nhà mình.
Thôn dân giống như sao vây quanh traưng đi theo Chử Vân Sơn và Chử Vân Phi vào nhà. Chử Sách Ninh vẫn cúi đầu đi bên cạnh đám người Sơn Tảo, chớp mắt to hỏi Sơn Tảo, “Nhị thẩm, thẩm có thể phân biệt rõ đệ đệ và muội muội sao?”
Sơn Tảo đưa tay ra sờ đầu hắn, cười híp mắt nói, “Có thể phân rõ chứ, đệ đệ là bé trai muội muội là bé gái, đệ đệ là mập, muội muội là gầy, rất rõ ràng nên có thể phân biệt mà.”
Chử Sách Ninh nhìn Sơn Tảo sùng bái, ‘Nhị thẩm, thẩm thật lợi hại, đệ đệ và muội muội rõ rằng là dáng dấp giống nhau như đúc, thẩm lại có thể phân biệt rõ ràng.”
Sơn Tảo cười ha hảnói,“Nương con đâu? Nàng có khỏe không?”
Chử Sách Ninh cười gật đầu, “Nương rất khỏe, trong bụng nương có đệ đệ, phụ thân sợ cháu ảnh hưởng đến nương, liền mang theo cháu đi nhìn bảo bảo giống nhau như đúc.”
An Dương công chúa mang thai? Lúc này vì sao Chử Vân Phi lại mang theo thế tử đơn độc ra ngoài? Chẳng lẽ kinh thành tại xảy ra chuyện gì?
Bên này Sơn Tảo cảm thấy có chút khó hiểu, Chử Vân Sơn cũng thấy có cái gì không đúng, Chử Vân Phi ôm Bàn Bàn đến không buông tay có thể nói là yêu thích không rời, đến khi Bàn Bàn bắt đầu cáu kỉnh vì buồn ngủ vẫn còn không muốn buông ra.
Bàn Bàn và Đô Đô chơi hơn nửa ngày, mí mắt sớm đã đánh vào nhau, Đô Đô còn may, được Sơn Tảo nhanh chóng ôm về phòng dỗ ngủ, Bàn Bàn lại không có vận khí tốt như vậy, Chử Vân Phi ôm hắn, tựa như không đủ để yêu thương. Chử Sách Ninh bên cạnh hắn nhanh chóng gọi phụ thân, bé cũng muốn ôm Bảo Bảo.
Chử Vân Sơn làm sao dám để đứa bé như Chử Sách Ninh ôm nhi tử của mình, hơn nữa tâm tình của Chử Vân Phi cũng có gì đó không đúng, thật vất vả mới đoạt được nhi tử tới tay, hắn nhanh chóng bảo Hạ Thảo ôm đi, mình cùng với Chử Vân Phi tiếp tục uống rượu
Bàn Bàn vừa đi, đứa bé Chử Sách Ninh cũng hấp ta hấp tấp muốn đi theo dỗ dành Bàn Bàn, Hạ Thảo thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mang theo cả hai đứa bé vào phòng.
Lão Ngưu cùng một đám thôn dân cũng được xem như là có mặt mũi cũng đang ngồi trên bàn, một chút cũng không cần đề cập đến, dưới sự vô ý phát tán uy nghiêm của Chử Vân Phi vẻ mặt lại càng thêm khẩn trương, tây chân luống cuống, rất không tự nhiên, Chử Vân Phi từ sau khi Bàn Bàn được ôm đi liền trầm mặc không nói, ăn vài miếng liền ngừng đũa, suy nghĩ không biết đã sớm bay tới đâu, trong mắt Chử Vân Sơn đều nhìn thấy rõ nhưng lại không thể ở trước mặt người khác nói toạc ra.
Chử Vân Phi liếc mắt, thần sắc sẫm lại, “Khổ cho đệ.”
“Không khổ.” Chử Vân Sơn lắc đầu, Từ sau khi Trung thúc dẫn đệ tới nơi này, liền xây dựng căn nhà này, mới đầu đệ còn chưa quen, mùa đông trời lạnh, mùa hè lại rất nóng, trong núi muỗi rất nhiều, vừa đến mùa hè cả nguwoif đệ đều là vết muỗi đốt. Trung thúc luôn dỗ dành đệ, lại không chịu nuông chiều. Đốn củi, săn thú, tập võ, luyện chữ, một khắc cũng không được dừng lại. Ông luôn nói, cho dù đệ không còn là Nhị công tử của phủ Trấn Quốc công cũng không thể bôi nhọ danh tiếng của Trấn Quốc công.”
Chử Vân Phi thở dài, “Trung thúc nói rất đúng.”
Chử Vân Sơn cười cười, “Sau cũng thành thói quen, mùa đông trời lạnh, có thể trải hai cái chăn trên giường, mùa hè nóng, đệ có thể cởi trần, muỗi nhiều đệ dùng khói tới hun. Sau này tập võ, thân thể càng ngày càng khỏe mạnh, từ từ cũng không còn cảm thấy mùa đông lạnh như vậy nữa.”
Chử Vân Phi vừa nghe vừa gật đầu, “Thói quen là tốt rồi.”
“Đi thoi, mộ phần của phụ mẫu chôn vài di vật đang ở trước mặt.” Chử Vân Sơn lại không tiếp tục nhắc tới quá khứ, chỉ mang theo Chử Vân Phi tiếp tục đi vào trong núi sâu.
“Thì ra là đệ lập mộ chôn y phục và di vật, ta đã đem di cốt phụ mẫu cùng người nhà dời về phía Tây bắc của nhà cũ,