Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thề Nguyện

Thề Nguyện

Tác giả: Tắc Nhĩ

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1343320

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3320 lượt.

n hảo, ngay cả Thiên Sắc cũng không hề nghi ngờ có che giấu âm mưu. Nếu không phải vì sau khi làm chưởng giáo, Phong Cẩm ngày càng lạnh nhạt với Thiên Sắc khiến nàng không hiểu y đang nghĩ gì, nên một lần vô tình vào giấc mộng của y mới biết tất cả.
Thiên Sắc không ngờ người mình yêu thương, ngưỡng mộ lại là con người như vậy. Nàng không hề có ý định tranh giành chức chưởng giáo Thần Tiêu phái, nhưng y lại lập kế hãm hại không từ bất cứ thủ đoạn nào, khiến nàng bị tổn thương nặng nề lúc nào cũng buồn bã thẫn thờ. Bạch Liêm theo hỏi nguyên nhân mãi, Thiên Sắc mới nói cho y biết tất cả. Tính Bạch Liêm nóng như lửa, thấy người mình thích bị hãm hại như thế lập tức đi tìm Phong Cẩm đối chất. Phong Cẩm đương nhiên không chịu thừa nhận, Bạch Liêm cũng không chịu bỏ qua, tuyên bố muốn Nam Cực Trường Sinh đại đế đòi lại công bằng.
Không ngờ, việc này chưa lan ra ngoài, Phong Cẩm đã đánh đòn phủ đầu.Trong đại hội của Thần Tiêu phái, y ra vẻ vô cùng đau đớn chỉ trích Bạch Liêm. Nói Bạch Liêm vì người con gái mình yêu mến đem lòng yêu thương Phong Cẩm nên đặt điều nói xấu hãm hại. Sau đó lại lạnh lùng chỉ trích Thiên Sắc tự mình đa tình, không chiếm được trái tim y liền xúi giục gây chia rẽ khiến huynh đệ tương tàn.
Lúc ấy, Bạch Liêm tức giận vô cùng, định dạy dỗ gã Phong Cẩm vong tình phụ nghĩa, tâm như rắn rết này một trận ra trò, nhưng lại bị Thiên Sắc giữ chặt lại. Nàng cúi đầu không nói một câu, dường như đã quá nản lòng, không hề cãi lại một chữ. Vì thế, thái độ của nàng trong mắt đám người nhàn rỗi coi như ngầm thừa nhận, mọi chuyện dần lan khắp nơi, Thiên Sắc cũng trở thành trò cười của lục giới, trở thành “Độc phụ” mưu mô, lòng dạ khó lường trong mắt chúng tiên.
Sau đó, một mình nàng xuống núi Côn Luân, đến Yên sơn trên Đông Cực ở ẩn, tránh xa thế nhân.
Nghe đến đó Thanh Huyền càng thêm xấu hổ. Cậu thật không ngờ, hành động tự nhận là si tình của mình mười kiếp trước đã gián tiếp làm hại sư phụ phải chịu cảnh người người lên án chê cười. Có điều, đối với kẻ ngu ngốc bị người khác lợi dụng như cậu thì việc nhìn thấy cậu hết kiếp này đến kiếp khác chết không tử tế chẳng phải sẽ vô cùng hả giận sao?
Vì sao sư phụ muốn lấy ơn báo oán?
Quả nhiên, đoán tâm tư của sư phụ khó hơn nhiều so với tiểu sư bá!
Im lặng một lát, Thanh Huyền mới ngẩng đầu lên, hỏi một vấn đề Bạch Liêm không hề nghĩ tới: “Tiểu sư bá, người cố ý giữ con lại để giấu sư phụ nói cho con biết chuyện này phải không?”
Bóng dáng Bạch Liêm chợt trở nên cứng ngắc. “Đúng vậy!” Bạch Liêm xoay người trừng mắt nhìn Thanh Huyền, cắn chặt hàm dưới, đôi mắt tăm tối từ từ nheo lại: “Ngươi thân là đệ tử của Thiên Sắc, sau này nếu có cơ hội gặp Phong Cẩm, nhất định phải báo thù cho sư phụ ngươi!”
“Không phải Tiểu sư bá đã nói gã Phong Cẩm kia là người tài ba, con muốn đánh y ít nhất phải đợi mười vạn năm nữa ư!” Thanh Huyền cười gượng, tuy nói vậy nhưng trong lòng cậu đã quyết định, sau này có cơ hội cậu nhất định phải báo thù cho sư phụ. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày trước lúc đi ngủ cậu sẽ nguyền rủa gã Phong Cẩm kia một trăm lần!
“Ngươi cho là ta thật sự trông cậy ngươi rửa hận cho sư phụ ngươi sao?” Bạch Liêm tức giận hừ một tiếng, xoay người lại, vừa bước đi vừa nói: “Dựa vào thằng nhóc như ngươi, thân thể yếu ớt, không biết phải tu mấy ngàn năm nữa mới có thể lên được Côn Luân…”
Thanh Huyền cũng theo y đi về phía trước, được vài bước cậu quay đầu nhìn khối đá Tam Sinh một lần nữa, lại nghe người lái đò trên sông Tam Đồ đưa Quỷ Hồn qua sông, cất giọng du dương, trầm bổng hát một điệu dân ca —
“Mười kiếp chôn thây, một đêm duyên kết, ngàn năm hướng thiện, liệu có sum vầy…”
******
Với bản lĩnh của mình, cuối cùng Thiên Sắc cũng đưa hồn phách Tề Tử Như về trước giờ Tý. Khi đó, hồn phách Cổ Huệ Nương sắp bị đưa đến hỏa ngục chịu hình phạt hỏa thiêu.
Vốn tưởng rằng hồn phi phách tán, không ngờ còn có thể nhìn thấy người yêu thương, Cổ Huệ Nương và Tề Tử Như ôm lấy nhau khóc trong vui mừng.
Nhìn đôi tình nhân trước mắt, Diệu Quảng lắc đầu thầm than thở: “Nếu không phải vì thế tục lễ giáo ngăn cản, thì sao lại gặp tai họa bất ngờ thế này?”
Đám quỷ sai cũng nói, thường xuyên nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, nhưng không ngờ trong Cửu Trọng Ngục cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sao có thể không khiến người ta cảm động?
Nghe Diệu Quảng than thở, Bạch Liêm vốn đang ngồi im trước bàn đột nhiên mở miệng mắng luôn: “Thế tục lễ giáo gì chứ? Toàn là chó má!”
Diệu Quảng sửng sốt, không biết tại sao mình xui xẻo đụng phải Bạch Liêm, vội lên tiếng giải thích theo bản năng: “Diêm Quân, đó là thầy và trò, sao có thể —”
“Thì đã sao, ai nói thầy trò không thể yêu nhau?” Bạch Liêm ngước mặt lên liếc Diệu Quảng, còn cố ý nhìn Thiên Sắc đang đứng lạnh nhạt bên cạnh, đôi mắt như bùng cháy hừng hực tỏa ra ánh sáng nóng rực, trong ánh mắt pha lẫn sát khí lạnh lẽo như ngầm nổi giận: “Nói trắng ra trong cuộc sống này ngoại trừ đàn ông thì là phụ nữ, thân phận vai vế gì chứ, chẳng qua là tự chụp lên người mà thôi. Con ngư