Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thê Nô

Thê Nô

Tác giả: Cổ Linh

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 134830

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/830 lượt.

ì nghe theo lời của bọn họ. Cho dù bọn họ nói em bất hiếu, em cũng không cần quan tâm, chỉ cần nghe theo lời của Vu Kiệt là được rồi. Bởi vì Vu Kiệt là người thật lòng quan tâm đến em, nguyện ý yêu thương em cả đời. Đi theo cậu ta, tương lai của em nhất định sẽ thật hạnh phúc.
Vân Điệp khóe miệng hơi hơi co rúm lại một chút, trong mắt hàm chứa ánh nước trong suốt.
– Anh cả…
Cảnh Thụy Văn cười cười sờ gương mặt của cô.
– Vân Điệp ngốc, khóc cái gì cơ chứ? Mặc kệ ba mẹ như thế nào, anh cùng Thụy Võ sẽ đều đứng về phía em. Bọn anh nhất định sẽ thường xuyên đến thăm em, nhất là Thụy Võ…
Khó có dịp thấy được lúc anh bướng bỉnh nháy nháy mắt.
– Ở đây có giáo viên dạy thêm giỏi như vậy, mỗi ngày em ấy không chạy đến đây mới là lạ!
Vân Điệp cũng cười cười.
– Được rồi, anh phải đi.
Anh giơ ngón tay chỉ đĩa bánh trứng trên bàn.
– Lần sau, anh còn muốn ăn cái này, Vu Kiệt nói em nấu món tôm xíu mại rất ngon, có cơ hội cũng phải nấu cho anh ăn thử đấy!
Đóng cửa lại xong, từ phía sau, Vu Kiệt lặng lẽ ôm lấy thắt lưng của Vân Điệp.
– Anh em nói, là ba em không cho Thụy Võ đem vật dụng cá nhân của em qua đây, giống như là không muốn cùng em cắt đứt quan hệ. Anh em sẽ kêu Thụy Võ âm thầm đem đồ đã được dọn dẹp tốt qua, khỏi phải để em mỗi lần đều lén trở về lấy đi một ít.
Nghe được những lời nói ấy của anh cả, Vân Điệp cảm thấy thật ấm áp và cảm động.
Cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nỗi bất an cùng tội ác luôn luôn hiện diện ở trong lòng nay hầu như đã biến mất hoàn toàn.
Vì thế cô cũng xoay người lại ôm Vu Kiệt.
– Vu Kiệt, buổi tối, em và anh cùng “ôn tập” lại giáo dục sức khỏe được không?
– Ôn tập?
Vu Kiệt nháy mắt máy cái:
– Không, tối nay, chúng mình không cần ôn tập.
Vân Điệp khuôn mặt nhỏ nhắn không tự giác trở nên buồn bã.
– Không có sao?
– Đương nhiên không, tiểu Điệp, em không nghĩ lúc này phương pháp dạy học mới nên được tiến thêm một bước sao?
– Phương pháp dạy học mới? – Vân Điệp không hiểu hỏi.
– Đúng, dạy học lần này là cách “giặt”. Sự ẩm ướt và nước khác nhau ở chỗ nào?
– Sao? – Vân Điệp ngạc nhiên.
– Anh muốn dạy em giặt quần áo? Chính anh mới không biết…
– Im lặng! Không được cãi lời của anh. – Mặt Vu Kiệt xụ xuống.
– Anh là thầy giáo, em là học sinh, nhớ kỹ thân phận của em đấy!
Nói xong, anh liền lôi kéo cô đi đến phía chiếc giường.
– Vâng! – Vân Điệp vội cúi đầu sửa lỗi.
Anh kéo cô đến chiếc giường ngồi xuống.
– Tốt, anh hỏi em.
Anh nói xong liền bắt đầu cởi áo, cởi thắt lưng.
– Nếu anh ăn cái gì làm cho miệng bị dơ, ví dụ như ở đây…
Anh chỉ chỉ vào một bên miệng của mình, sau đó tiếp tục kéo khóa quần xuống, nói:
– Em sẽ làm gì?
Vân Điệp nghi hoặc nhìn anh chỉ với hai, ba động tác đã cởi sạch đồ rồi sau đó trở lại ngồi trước mặt cô.
– Thì lấy tay lau sạch là được mà!
Cô giơ tay ra định lau nhưng bị anh giữ chặt lại, để xuống bên dưới của anh.
– Chỗ nên lau là phải ở đây. Lau như thế nào em biết không?
Vân Điệp kinh ngạc nhìn tay của mình, đồng thời sững sờ lắc lắc đầu.
Vu Kiệt thở dài.
– Anh đã nói là phải dạy em đúng không? Vậy mà em còn không tin! Đến đây, cầm lấy nó…Haiz! Không phải kêu em đụng vào nó, là kêu em mở ra toàn bộ bàn tay mà nắm giữ nó! Đúng rồi, chính là như vậy…nắm chặt một chút…tốt, có thể bắt đầu “giặt” rồi.
Vân Điệp ngơ ngác nhìn anh đang cầm tay của cô mà làm ra động tác lên xuống, rồi sau đó lén nhìn lên trên thì thấy anh đã sớm nhắm hai mắt lại, hơn nữa vẻ mặt còn là vô cùng hưởng thụ.
Cô lại nhìn động tác đang càng ngày càng nhanh, rốt cuộc nhịn không được hỏi:
– Cái này gọi là “giặt” sao?
Vu Kiệt vẫn đắm chìm trong cảm giác khoái cảm mãnh liệt, không để ý đến cô.
Cô không kiên nhẫn lấy tay đẩy đẩy anh.
– Vậy xóa sự ẩm ướt đâu? Xóa sự ẩm ướt phải làm như thế nào?
Vu Kiệt không tình nguyện phải dừng lại động tác.
– Nếu tay của em vẫn lau không sạch miệng của anh thì sao? – Anh lười nhác hỏi.
Vân Điệp chưa suy nghĩ đã nói.
– Liếm sạch nó vậy!
Vu Kiệt mờ ám cười cười, sau đó từ từ buông tay của cô ra.
– Tốt lắm, vậy nhanh liếm sạch nó đi!
– Sao?
Vân Điệp không dám tin chỉ chỉ vào miệng của mình, lại chỉ chỉ vào “nó”, chỉ thấy Vu Kiệt gật gật đầu.
– Nhưng là…
– Tin anh, anh hứa em so với anh sẽ còn vui vẻ hơn.
Vân Điệp bất mãn cúi đầu xuống, nhưng chỉ một lát sau, cô liền phát hiện Vu Kiệt thật sự không có lừa cô.
Tuy rằng cô cảm thấy bản thân hình như có chút “biến thái”, nhưng cô thật sự thích tiếng rên rỉ của Vu Kiệt mà.
Mỗi lần Vu Kiệt phát ra tiếng rên rỉ sẽ làm cho cô hăng say mút, mỗi lần thân thể của anh run run cũng sẽ làm cho cô có cảm giác thỏa mãn.
Ngoại trừ tài nấu ăn cùng chuyện gia đình, cô rốt cuộc cũng phát hiện ra việc thứ 3 có thể làm cho anh chịu thua cô!
– Nếu sự ẩm ướt vẫn còn…xóa không có hết, vậy…vậy đành phải dùng…dùng nước của chúng mình để giặt sach. – Vu Kiệt thở gấp gáp nói, rồi sau đó liên tục bật ra tiếng rên rỉ.
– Anh nghĩ…không cần phải…dùng đến nước để


Lamborghini Huracán LP 610-4 t