
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134798
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/798 lượt.
ại động tác kéo áo, hoang mang hỏi lại:
– Em nói sai cái gì rồi sao?
Nói sai cái gì?
Vu Kiệt không khỏi liếc mắt trợn trắng, rồi sau đó lắc đầu cười khổ.
– Được rồi! Cho là anh sợ em đi.
Vân Điệp cười đến thật vui vẻ, chủ nhiệm lớp ba cùng chủ nhiệm lớp một cũng đang muốn hoan hô thì Vu Kiệt lại mở miệng nói.
– Nhưng mà, tôi chỉ dạy mỗi lớp của tiểu Điệp mà thôi, mỗi ngày sẽ dạy tiết cuối cùng, dạy xong thì chúng tôi sẽ cùng nhau về nhà.
Chủ nhiệm lớp ba hơi hơi sửng sốt.
– Cùng nhau về nhà?
Không phải là sống chung đấy chứ?
Vân Điệp vội vàng giải thích.
– Nhà của Vu Kiệt ngay sát vách nhà của em, chúng em nhờ như vậy mới quen được nhau.
Như vậy cũng không tính là nói dối đi, chỉ là thiếu một câu hiện tại cô đang ở nhà anh mà thôi.
– À, thì ra là như vậy! – Thầy giáo tỉnh ngộ gật gật đầu.
– Vậy…cuối tuần này bắt đầu được không?
– Được. – Vu Kiệt đồng ý.
– Quyết định được rồi đúng không? – Vân Điệp hỏi.
– Nếu đã quyết định được rồi thì Vu Kiệt mau đến đây giúp em lau cửa sổ đi! Lau sạch là chúng mình được về nhà rồi.
Đường đường là một đại giáo sư lại đi lau cửa sổ!
Thầy giáo thấy như thế nào cũng không được, đang muốn lên tiếng ngăn cản thì lớp trưởng với vẻ mặt vui mừng đã chạy tới lấy khăn lau từ trên tay của Vân Điệp.
– Không cần, để đấy tớ lau là được rồi, cậu về nhà trước đi! – Nói xong, lại nhỏ giọng nói thêm một câu.
– Cảm ơn cậu, Cảnh Vân Điệp.
Vân Điệp vui vẻ cười rộ lên:
– Không cần khách khí, tớ chỉ hy vọng mọi người đều có thể thi đậu được đại học mà thôi!
Vân Điệp cùng Vu Kiệt đi về phía cổng trường, đi chưa được vài bước, cô nhịn không được quay đầu lại.
Chỉ thấy Mã Phù Dung cùng Lưu San San đang đứng ở trước mặt hai thầy giáo nghe giáo huấn, đầu cúi càng ngày càng thấp, chắc bị mắng rất thảm!
Cô thật đồng tình với các bạn ấy, nhưng mà…
Xứng đáng!
Ai bảo các cô ấy muốn Vu Kiệt giúp học thêm “giáo dục sức khỏe” chứ!
***
Vừa nhìn thấy Vu Kiệt rời khỏi trường, Cảnh Vân Nghê lập tức lái xe về nhà.
Cô biết trước khi Vu Kiệt về nhà đều sẽ ghé vào siêu thị mua mấy thứ đồ ăn mà Vân Điệp đã dặn, cho nên, cô khẳng định có thể về nhà trước để chờ anh.
Đứng trước cửa nhà Vu Kiệt chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy Vu Kiệt trở về.
Cảnh Vân Nghê chú ý tới lúc Vu Kiệt nhìn thấy cô liền nhíu mày, nhưng cô cũng không thèm để ý, có thể một mình ở cùng với anh mới là điều quan trọng nhất.
Vu Kiệt một bên mở cửa một bên nói:
– Tiểu Điệp không có ở nhà.
– Em biết. – Cảnh Vân Nghê gắt gao đi theo phía sau lưng anh.
– Em có chuyện muốn nói với anh, có được không?
Vu Kiệt bước vào nhà một bước, buông mọi thứ trong tay xuống xong liền xoay người lại ngăn Cảnh Vân Nghê ở ngoài.
– Không được. Tôi không thích có người quấy rầy cuộc sống cá nhân của tôi.
– Chuyện có liên quan đến Vân Điệp cũng không được sao?
– Chuyện của Vân Điệp? – Vu Kiệt vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn cô ta liếc mắt một cái.
– Vậy ở đây nói đi!
– Ở đây? – Cảnh Vân Nghê không khỏi nhíu mày lại.
Nếu nói ở đây vậy thì bước tiếp theo phải thực hiện như thế nào đây?
Cô không thể cứ ở đây mà ngã vào lòng của anh được!
Nếu như bị người nhà C hay nhà D nhìn thấy Cảnh Vân Nghê ở nhà A thế nhưng chạy đến nhà B để câu dẫn nam nhân, khẳng định sẽ bị mọi người cười nhạo cho đến chết!
Được rồi!
Từ từ thực hiện từng bước một cũng tốt, dù sao thời gian cũng còn gần 5 tháng, đủ để cho cô thực hiện được kế hoạch, chắc chắn cô sẽ thành công.
Cho nên, đầu cô hơi hơi chuyển, liền bắt đầu đem lời nói dối đã chuẩn bị tốt từ trước ra nói.
– Là như thế này, ba em cảm thấy thật mất hứng đối với việc Vân Điệp luôn luôn không chịu trở về nhà. Ông nói, lần này nếu em ấy vẫn không chịu trở về thì sau này sẽ không cho em ấy trở về nhà nữa. – Cảnh Vân Nghê cố ý dọa anh.
Anh không có khả năng cả đời này đều giữ lấy đứa ngốc nghếch vô tích sự này đi?
Nhất thời đồng tình là một chuyện, phụ trách cả đời chính là sự kiện quan trọng đầy phiền toái!
Vu Kiệt hai tay ôm ngực dựa vào cánh cửa.
– Thật không?
– Thật sự, không có lừa anh đâu!
Cảnh Vân Nghê cố gắng nói cường điệu nhất có thể.
– Em luôn luôn khuyên ông ấy nên cho Vân Điệp thêm một ít thời gian nữa để suy nghĩ. Nhưng mà càng ngày ông ấy càng bất mãn. Em cũng không biết còn có thể khuyên ông ấy thêm bao lâu nữa. Anh tốt nhất là nên nhanh nhanh đưa ra quyết định đi, nếu không đến lúc anh phải quay trở lại nước Mỹ, Vân Điệp sẽ không có nhà để mà về đâu.
– Phải không? – Vu Kiệt vẫn như cũ không nói.
Cảnh Vân Nghê không tự giác nhíu nhíu mày.
Sao giống như anh ấy hoàn toàn không quan tâm vậy?
Cô ở trong lòng nói thầm nhưng miệng vẫn không chịu buông tha mà tiếp tục nói.
– Ba em cũng không phải là người có tính kiên nhẫn, tính cách nóng nảy của ông rất dễ bị bộc phát. Nhưng mà, rốt cuộc Vân Điệp vẫn là con gái của ông nên ông cũng rất luyến tiếc. Cho nên, ngày hôm đó lúc hai người bọn anh rời đi xong, ba em lập tức liền cảm thấy hối hận. Nhưng ông là người lớ