The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thê Nô

Thê Nô

Tác giả: Cổ Linh

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 134772

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/772 lượt.

sẽ kêu tiểu Điệp làm một ít điểm tâm rồi đem qua cho các ngươi nếm thử. Sau đó, các ngươi rồi sẽ biết tiểu Điệp thực ra là một đứa con gái rất giỏi.
Thấy Vu Kiệt nhìn Vân Điệp bằng ánh mắt đầy ôn nhu tán thưởng, cô thật sự là “chim sẻ hóa phượng hoàng”, Cảnh Vân Nghê lập tức đứng lên.
– Vân Điệp, đi với chị đến phòng vệ sinh.
Vân Điệp ngẩn người, Vu Kiệt nhìn Cảnh Vân Nghê thật sâu liếc mắt một cái, rồi sau đó đẩy đẩy Vân Điệp.
– Đi đi! Ăn xong anh muốn dẫn em đi xem phim, em đi vệ sinh trước cũng tốt.
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, Vân Điệp đang muốn quay lại chỗ ngồi đã bị Cảnh Vân Nghê dùng sức kéo lại, một tay giữ chặt cô đi tới chỗ nhân viên phục vụ.
– Xin hỏi ở đây có cửa sau hay không?
Nhân viên áy náy cười cười.
– Thật xin lỗi, từ cửa sau ở đây đi ra chính là nhà của ông chủ, chỉ sợ là không được thuận tiện cho lắm.
– Đáng chết! – Cảnh Vân Nghê ảo não nguyền rủa.
Vân Điệp kỳ quái nhìn chị.
– Chị cả, làm sao vậy? Tại sao phải đi bằng cửa sau?
– Không có gì, đi thôi!
Cảnh Vân Nghê ác thanh ác khí nói, sau đó lôi kéo Vân Điệp bước đi.
Trong lúc đầu cô còn đang không ngừng nghĩ cách đem Vân Điệp mang đi, đã nhìn thấy Vu Kiệt sớm đứng ở cửa nhà hàng, chờ các cô đi ra.
– Tại sao lại nhanh như vậy? – Cảnh Vân Nghê nhìn mẹ mình chất vấn.
Viên Loan Anh bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Vu Kiệt lạnh nhạt nói:
– Chúng tôi muốn đi xem phim.
Hai mắt của Cảnh Vân Nghê sáng ngời.
– Chúng mình cùng đi đi!
Trong rạp chiếu phim tối đen, tự nhiên cũng có thể giúp cho cô có cơ hội thực hiện những “hành động” bí mật.
– Không được tốt cho lắm! – Vu Kiệt nhìn Viên Loan Anh.
– Chúng tôi là đi xem phim hài, chỉ sợ là không quá thích hợp với bác gái.
– Tôi đây…
– Không được!
Vu Kiệt quả quyết cự tuyệt.
Anh đi vài bước chân đã ngồi lên trên xe máy, giơ tay ra kéo, đem Vân Điệp ngồi ở phía sau mình. Rồi sau đó nhìn Viên Loan Anh đang cúi đầu nói:
– Chờ cho đến lúc các người thật sự muốn cùng Vân Điệp đoàn tụ, tôi tự nhiên sẽ sắp xếp thời gian để cho mọi người gặp mặt.
Cứ như vậy, xe máy phốc một tiếng liền chạy đi, lưu lại hai mẹ con đang cùng nhau hít khí bụi.
– Vu Kiệt, hình như làm như vậy không được tốt cho lắm đâu! – Vân Điệp hai tay ôm chặt phần eo của Vu Kiệt, ngập ngừng nói.
Vu Kiệt không trả lời mà hỏi lại:
– Chị của em chắc là đi tìm cửa sau, đúng không?
– Anh làm sao mà biết được?
– Không cần hỏi. Nói cho anh biết, em muốn xem loại phim gì?
– Phim kinh dị! – Cô hưng phấn kêu lên.
– Anh biết ngay mà.
Vu Kiệt lẩm bẩm nói, lại một lần nữa nhấn mạnh chân ga để chạy nhanh hơn.






Đại Kết Cục – Hạnh Phúc.
– Đáng chết! Vân Điệp đã sắp tốt nghiệp đến nơi rồi. Rốt cuộc, các người đã làm được những cái gì hả? – Cảnh Giới Khiên rống to.
– Con cũng đã làm hết mọi cách rồi đấy thôi! Nhưng Vu Kiệt chính là không chịu cho con một chút cơ hội tiếp cận nào! – Cảnh Vân Nghê bất đắc dĩ nói.
Viên Loan Anh cũng thở dài:
– Vu Kiệt không có ngăn cản tôi đi gặp Vân Điệp, nhưng mà lần nào cũng có cậu ta ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Cặp ánh mắt kia giống như cái gì cũng đều có thể nhìn thấu vậy. Nhất là lúc tôi muốn nói chuyện một cách ôn nhu, cậu ta liền nở nụ cười, giống như là cười nhạo kỹ thuật diễn xuất của tôi rất kém. Tôi thật sự không muốn lại đi tìm bọn họ một chút nào cả.
– Có một điều tôi cũng không rõ… – Viên Loan Anh chậm rãi nhìn chồng cùng con gái của mình, ánh mắt nghi hoặc không hiểu.
– Cậu ta đã có lòng muốn giúp Vân Điệp, chẳng lẽ cậu ta thực sự không lo lắng đến việc, nếu đến lúc cậu ta phải trở về Mỹ thì Vân Điệp nên làm cái gì bây giờ sao? Cậu ta không lo lắng đến việc chúng ta thực sự không cho Vân Điệp về nhà sao?
Cảnh Thụy Văn cùng Cảnh Thụy Võ nhìn nhau liếc mắt một cái, Viên Loan Anh lập tức chú ý đến sự khác thường của bọn họ.
– Thụy Văn, Thụy Võ, hai con không phải đã biết chuyện gì mà chúng ta không biết đấy chứ?
Bọn họ lại trao đổi ánh mắt với nhau nhưng không có lên tiếng.
Cảnh Giới Khiên lập tức trầm giọng nói:
– Tốt nhất là hai con nên nói thật đi, đừng để cho ba đến lúc tức giận rồi…hừ hừ…
Cảnh Thụy Văn thấy thế mới chậm rì rì mở miệng.
– Ba, mẹ, hai người thực sự chán ghét Vân Điệp như vậy sao?
Cảnh Giới Khiên lại muốn chửi ầm lên, Viên Loan Anh thấy vậy liền vội vàng nhéo nhéo đùi của ông, rồi sau đó cẩn thận nói:
– Ba mẹ không có chán ghét Vân Điệp, chỉ là…
– Mẹ, mẹ nói thật đi. – Cảnh Thụy Văn thâm trầm nhìn mẹ mình đang ngồi ở đối diện.
– Nếu mẹ nói thật với con, con tự nhiên cũng sẽ nói một ít chuyện mà con biết.
Viên Loan Anh gật gật đầu.
– Là nói thật, Thụy Văn, ba mẹ thực sự không có chán ghét Vân Điệp, chỉ là không thể nào đối tốt với con bé mà thôi.
– Tại sao?
Viên Loan Anh trầm tư một lát.
– Có lẽ là do lòng tự trọng của ba mẹ quá mạnh mẽ. Chúng ta không thể chịu đựng được việc mình không giống như mọi người vẫn nghĩ. Mà Vân Điệp, vừa đúng