Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thế Tử Xấu Xa

Thế Tử Xấu Xa

Tác giả: Hương Di

Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015

Lượt xem: 134374

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/374 lượt.

nhục nhã, lã chã chực khóc.
Nàng cố ý mang Hoàng thượng ra trấn áp Trần thị, hôn sự này là ý chỉ của Hoàng thượng, bà ta nếu dám nhục nhã nàng, thì chính là bất kính với Hoàng thượng. Phụng vương liếc mắt cảnh cáo Trần thị ngồi bên người một cái, hôn sự này là Hoàng thượng ban tặng, cho dù Dung Tri Hạ có bộ dáng dọa người, cũng không nên ở trước mặt nàng mà châm chọc, thế này có khác gì đánh vào mặt Hoàng thượng.
Trần thị thấy Phụng vương đưa tới ánh mắt, vẻ mặt lập tức biến đổi, thay đổi giọng điệu trào phúng, trên mặt thoáng chốc biến thành nụ cười mãn nguyện thân thiết.
“Ai, mẫu phi không phải là ghét bỏ khuôn mặt của con, đây là đau lòng con, mặt của con bị thương thành như vậy, nhất định là chịu rất nhiều ủy khuất, thương yêu con còn không kịp nữa là. Lại nói nữ tử chúng ta, dung mạo cũng không phải là trọng yếu, phụ đức mới là quan trọng nhất, sau này con hãy hầu hạ thế tử cho thật tốt, nếu ai dám nói về khuôn mặt con, mẫu phi nhất định không buông tha hắn.”
Trần thị cũng không phải ngu xuẩn mà vô trí, ngược lại bụng dạ bà thâm sâu, như vậy mới có thể từ trắc phi được nâng thành Vương phi, vững vàng nắm giữ Phụng vương phủ to lớn như vậy trong lòng bàn tay, trở thành đương gia chủ mẫu chân chính. Thậm chí ngay cả việc cố Vương phi chết, cũng có bút tích của bà.
Bà ta thừa dịp cố Vương phi bệnh nặng thì mua chuộc tỳ nữ sắc thuốc, vụng trộm thêm một vị thuốc lạnh khủng khiếp ở trong thuốc, làm bệnh tình của Vương phi nặng hơn, thúc đẩy nàng tử vong.
Sau này bà ta cũng chưa lập tức xử lý tỳ nữ kia ngay, sợ làm người khác sinh nghi. Dám can đảm mưu hại Vương phi, tội danh này vô cùng lớn. Bà ta nghĩ rằng tì nữ kia cũng không có lá gan tiết lộ chút gì. Mãi đến hai năm sau, bà mới giả vờ an bài cho nàng kia xuất giá, sai người giết nàng diệt khẩu ở giữa đường, khiến nàng mang theo điều bí mật này cùng chôn vào lòng đất, từ đó vùi lấp, khiến cho chuyện này trừ bỏ bà ta không còn kẻ nào biết được.
“Đa tạ mẫu phi.” – Dung Tri Hạ sợ hãi nói lời cảm ơn, mi dài rũ xuống, che lại tròng mắt giễu cợt.
Mặc Lan vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích đeo trên ngón cái, ngắm nhìn Dung Tri Hạ như có điều suy nghĩ.
Lúc này, một nữ tử dung mạo kiều diễm đi vào phòng, hướng Phụng vương cùng Phụng vương phi nhún mình – “Ngọc Hà bái kiến Vương gia, Vương phi.”
Liếc thấy nàng, tròng mắt Mặc Lan dâng lên một cỗ hận ý mãnh liệt, ngay lập tức lại nén xuống, lần nữa giấu đi nỗi hận khắc cốt.
Phụng vương thần sắc hiền lành gật đầu – “Đứng lên đi.”
Ngọc Hà tiếp theo xoay người hướng Mặc Lan phúc thân, mềm mại mở miệng – “Ngọc Hà bái kiến Thế tử.” – Đôi mi thanh tú của nàng hơi chau lại, dò xét nhìn hắn, ánh mắt toát ra một chút thống khổ, như là bị ủy khuất.
Đối mặt với biểu tình điềm đạm đáng yêu của nàng, Mặc Lan trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng sắc bén. Nếu là trước kia, hắn có lẽ sẽ không đành lòng, nhưng hiện tại nhìn chằm chằm cổ trắng của nàng, hắn bóp chặt mười đầu ngón tay để tránh nhất thời xúc động tiến lên bẻ gãy nó.
“Qua chào hỏi Thế tử phi đi.” – Mặc Lan thản nhiên mở miệng, vẻ mặt không nhìn ra hỉ nộ. Ngọc Hà khẽ cắn phấn môi, mắt đẹp u oán liếc nhìn hắn, có chút không cam lòng quỳ gối hướng Dung Tri Hạ hành lễ - “Ngọc Hà bái kiến Thế tử phi.”
Nàng ngẩng đầu, tiếp theo giống như bị kinh hách, vươn ngón tay ngọc trắng nõn chỉ vào Dung Tri Hạ, hô nhỏ - “Á, mặt Thế tử phi làm sao vậy?”
“Làm càn!” – Mặc Lan nghiêm khắc khiển trách một tiếng, đứng dậy quăng cho nàng một cái tát thật mạnh. Ngọc Hà thình lình bị đánh ngã trên mặt đất.
Đối với hành động bất ngờ của hắn, Phụng vương cùng Vương phi đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, Ngọc di nương là ái thiếp mà hắn cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay. Lúc trước ngay cả lớn tiếng trách cứ nàng một câu cũng chưa từng, cho nên ái thiếp Ngọc di nương tất cả phép tắc cũng không chú ý, lúc này sao lại đánh nàng nặng như vậy?
Dung Tri Hạ cũng thực giật mình. Nhưng kinh ngạc nhất chính là bản thân Ngọc Hà, nàng ôm má bị đánh, khó có thể tin nhìn lại Mặc Lan.
“Thế tử………”
“Ngươi chỉ là một tiện thiếp nhỏ, cũng dám vô lễ với Thế tử phi như vậy, là ta làm hư ngươi sao?” – Mặc Lan mặt lạnh lùng giận dữ mắng mỏ.
“Thiếp………” – Ngọc Hà phấn môi run rẩy, nhu nhược ủy khuất giống như muốn khóc lên.
“Còn không nhận lỗi với Thế tử phi à?” – Giọng hắn lạnh như băng, đâu còn thấy sự dịu dàng của ngày trước.
Ngọc Hà không rõ, Mặc Lan luôn luôn đối với nàng vô cùng sủng ái, lại sao lại đối xử với nàng như thế. Được tỳ nữ nâng dậy, nàng ẩn nhẫn tức giận, đi đến trước mặt Dung Tri Hạ, cúi người nói – “Ngọc Hà lỡ lời, thỉnh Thế tử phi tha thứ cho sự bất kính của Ngọc Hà vừa rồi.”
Dung Tri Hạ nghiêng mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt sâu kín nói – “Từ khi mặt ta bị thương tới nay, việc ta bị kẻ khác xem thường cười nhạo cũng không biết bao nhiêu lần, không phải chỉ có mình ngươi.”
Ngọc Hà trong mắt có chút tức giận, nàng là người được Mặc Lan sủng ái, ngay cả Vương phi cũng chừa lại cho nàng mấy phần mặt mũi, vậy mà nữ nhân vừa mới vào cửa này cũng