
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134840
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/840 lượt.
ựng ti vi làm bằng gỗ ẩn nấp.
“Bộp” một tiếng, lão Đại quỳ trên mặt đất, khóc lớn, vung dao găm, nói với Tổ Dĩnh rất nhiều, rất nhiều.
Gì chứ? Tổ Dĩnh sửng sốt, ngơ ngác nhìn từ trên tủ TV nhìn xuống.
Sài Trọng Sâm thở dài, rất xấu hổ, thấp giọng phiên dịch: "Cha anh nói, nếu như em không đồng ý hôn sự, ông sẽ mổ bụng tự sát."
Tổ Dĩnh nghe xong, hoảng hốt quá độ, ôm lấy ti vi, chỉ cảm thấy giống như sao bay đầy đầu.
~oOo~
Nhưng cha của Sài Trọng Sâm rất có thành ý, quỳ gối trước mặt Tổ Dĩnh, cầm dao găm, vừa cúi đầu vừa nhờ cậy. Sài Trọng Sâm ra lệnh đám đàn em đỡ cha dậy, cha anh không chịu, liên tục giãy dụa, đang lúc hỗn loạn thì điện thoại của Tổ Dĩnh vang lên.
Tiếng chuông dễ nghe, âm thanh dễ nghe đó cùng tình huống hiện giờ tạo thành hai mảng đối lập mãnh liệt.
Oh~~my darling, oh my darling...
Mọi người dừng mọi động tác, nhìn chằm chằm Tổ Dĩnh. Tổ Dĩnh phất tay một cái, lúng túng nói: "Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát."
Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này, Tổ Dĩnh lôi điện thoại ra nghe.
Ở đầu dây bên kia vang lên giọng của em trai."Chị? Cha hỏi chị đã xử lý xong chuyện đó chưa? Em và cha lo lắng tới mức không ngủ nổi."
"Sặc... Không có chuyện gì, xong rồi, đã nói rõ ràng mọi hiểu lầm." Tổ Dĩnh tắt điện thoại ngay lập tức.
Tiếp tục!
Lão Đại tiếp tục dùng tiếng Nhật Bản thay con cầu hôn, Sài Trọng Sâm tiếp tục khuyên cha tỉnh táo, đám đàn em tiếp tục chú ý hướng đi của con dao, Tổ Dĩnh tiếp tục xem trò khôi hài trước mắt.
Bỗng nhiên, lão Đại không cầu nữa, Sài Trọng Sâm không khuyên, đám đàn em cũng không để ý tới con dao, bởi vì, Tổ Dĩnh lên đang khóc lớn, cô quá đau lòng.
Vì sao? Vì sao cô không thể có được một tình yêu bình thường? Sao duyên số lại kém như vậy? Nhìn cô xem, phải trốn trên tủ TV, từ chối lời cầu xin của lão Đại, từ chối kết hôn với con trai ông ấy. Thảm hại hơn cả là từ lúc nào cô và Sài Trọng Sâm phát sinh quan hệ ? Anh ta nhớ được bên ngực phải của cô có vết bớt, cô lại không nhớ rõ bọn họ từng có quan hệ xác thịt. Cô là người bị hại đến đây để vấn tội, nhưng giờ đối phương đổi thành khổ chủ, khiến cô trở thành kẻ hại người.
Lúc nào cô đã muốn Sài Trọng Sâm cưới cô chứ? Không nhớ rõ a. Ngày nào chứ ~~ ông trời ơi ~~
Tiết Tổ Dĩnh khóc đến khản cổ, Sài Trọng Sâm lao tới ôm cô xuống tới.
"Ngoan nào, đừng khóc, anh sẽ xử lý mọi chuyện, em đừng khóc." Kết quả, Tổ Dĩnh gục đầu vào trong lòng Sài Trọng Sâm. Khóc thật lâu.
~oOo~
Thứ bảy, không đi làm, Tổ Dĩnh tạm thời không cần đối mặt với các đồng nghiệp, nhưng mới sáng sớm điện thoại đã reo vang không ngừng, phóng viên tranh nhau phỏng vấn Tổ Dĩnh, em trai cũng gọi điện tới, nói muốn cùng cha tìm đến, Tổ Dĩnh chạy tới nhà của nhà văn Xa Gia Lệ cũng chính là bạn thân của nàng.
"... Tất cả mọi chuyện chính là như vậy." Tổ Dĩnh âu yếm ôm lấy con mèo nhỏ, lặng lẽ kể lại cái sự kiện ô long kia cho bạn nghe.
Bạch Bạc Sĩ ở bên cạnh pha cà phê, nhưng vẫn không quên nghe lén các cô nói chuyện. Gia Lệ nghe xong, vội lấy giấy ra: ghi nhanh kẻo quên mất.
"Gì chứ? Cậu định làm gì?" Tổ Dĩnh hỏi.
"Tớ đang tốc ký mà."
Tổ Dĩnh cảnh giác hỏi: "Tốc ký làm chi?"
"Tốc ký xong, có thể chỉnh sửa lại để viết mục chuyện hài. Con của Lão Đại muốn kết hôn, cha già thương con nên đã đòi tự tử để cưới vợ cho con..." Gia Lệ cười hì hì.
Tổ Dĩnh sắc mặt trầm xuống, khó chịu nhíu mày.
Gia Lệ thấy thế, cười hắc hắc nói: "Tớ sẽ dùng tên giả, cậu không cần lo lắng."
Tổ Dĩnh cũng nở nụ cười u ám."Tớ lo chuyện khác, không quan tâm chuyện này."
Phụt! Có người cười. Hai cô không hẹn mà cùng hướng ánh mắt hình viên đạn về Bạch Bạc Sĩ, anh vội cúi đầu quấy cà phê.
Gia Lệ than vãn: "Gần đây tớ chẳng có cảm xúc để viết."
"Cậu có thể viết về chuyện tình ngày xưa của cậu và A Bạch."
Bạch Bạc Sĩ bưng cà phê tới, vội đặt lên bàn, cảnh cáo vợ: "Không cho phép tiếp tục viết chuyện đó nữa!" Nhớ ngày đó bị Gia Lệ lấy hình tượng mình viết nhăng cuội, cứ nghĩ tới lại muốn phát hỏa.
Tổ Dĩnh cười khen: "Ngày đó thật đặc sắc, phản ứng rất nhanh nhạy."
"Đúng thế." Gia Lệ ha hả cười, chỉ có trán Bạch Bạc Sĩ đen sì, pha cà phê xong ngồi luôn xuống một chỗ xem ti vi, nhìn thì như đang xem kênh nào hay, thực ra lại tiếp tục nghe lén hai cô nói chuyện với nhau. Không có biện pháp, tình tiết thật là khéo!
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Tổ Dĩnh, Xa Gia Lệ khép bút ký lại.
Cô phỏng đoán tình huống của Tổ Dĩnh: "Cho tớ một ít thông minh đi!" Phụt ~~ lại có người cười. Gia Lệ trừng mắt với ông chồng một cái, tiếp tục nói chuyện với Tổ Dĩnh: "Theo suy luận của tớ, tất cả chuyện này, kết luận lại chỉ có bốn chữ."
"Ừ, nói đi xem nào." Tổ Dĩnh vỗ vỗ cằm, giờ phút này rất cần ý kiến của người bên cạnh.
"Nói hươu nói vượn."
"Sài Trọng Sâm nói hươu nói vượn á?"
"Ừ, nếu như cậu muốn tớ nói rõ ràng hơn, cũng chỉ gồm bốn chữ, chính là —— cẩu thí bất thông [3'>!"
"Sài Trọng Sâm cẩu thí bất thông ư?"
"Đúng vậy. Nếu như cậu muốn tớ nói thâm sâu hơn, còn có bốn chữ khác."
"Còn s