
Tác giả: Dạ Tuyết Miêu Miêu
Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341546
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1546 lượt.
phải là đùa.
Mạc Hi đột nhiên nói: "Lý Nghĩa mới vừa rồi kêu ta đừng hối hận." Ngừng một chút, nàng nói tiếp: "Chàng đã nói muốn lấy ta, nếu ta không muốn có con, chàng có hối hận không?" Nàng những lời này nói được cực nhẹ, thay vì nói là đang hỏi Đường Hoan, càng giống như là thì thào tự nói.
Trên mặt Đường Hoan vẻ kinh ngạc chợt lóe qua, thấy mặt nàng có chút mê mang, không giống như đang nói đùa, rất nhanh mặt liền nhu hòa lại, kéo nàng đến bên, nói: "Không hối." Hai chữ này, hắn nói mềm nhẹ mà kiên định.
"Thật sao?" Lần này đến phiên Mạc Hi kinh ngạc. Nàng tự biết lời này hỏi rất là tùy hứng, vừa ra khỏi miệng liền hối hận. Nàng càng sâu biết được con nối dòng đối với nam tử nơi đây trọng yếu ra sao. Kỳ thật ý niệm không cần đứa nhỏ trong đầu nàng từ khi xuyên qua đã có, giờ phút này không biết vì sao lại nói ra.
"Thật." Đường Hoan cực kì khẳng định gật gật đầu, ôm Mạc Hi vào lòng, giống như an ủi khẽ vuốt tóc dài của nàng. Thầm nghĩ: nàng từng nói cuộc đời này sẽ không gánh vác thứ gì ngoài sinh mệnh mình. Nàng còn trẻ như vậy, lại giống như trải qua tang thương nhiều lần. Nhìn như bằng lòng với số mệnh, kì thực có lẽ nhiều năm qua đều là một mình chống đỡ đau khổ áp lực, luôn không có cảm giác an toàn. Ta không thể bức nàng thật chặt.
Đường Hoan thấy Mạc Hi vẻ mặt ảo não, liền chuyển đề tài, hòa nhã nói: "Trên đường đi nàng muốn đến chỗ nào chơi? Ta đi cùng nàng." Đường Môn không có Lý Kỳ chèn ép, tạm thời không có đại sự, không cần vội trở về.
Mạc Hi biết Đường Hoan đây là không muốn mình tự trách, muốn giải thích, lại sợ càng bôi càng đen, ngược lại càng làm hắn thương tâm. Giờ phút này nàng thật muốn trả lời theo tâm ý hắn, đem chuyện này chuyển hướng, lại vì cảm xúc cuồn cuộn mà một chữ cũng phun không ra, chỉ có thể siết chặt áo bào của hắn.
Đường Hoan thấy nàng như vậy, càng ôm nàng chặt hơn, nhẹ giọng dỗ nói: "Đừng sợ. Đừng sợ. Nàng muốn gì cũng có thể nói với ta, ta sẽ không giận nàng."
Câu cuối cùng hắn lặp lại ba lần, mới cảm thấy tay nắm quần áo trước ngực dần dần buông lỏng, cảm thấy thở phào một hơi, bỗng nhiên cổ bị kéo xuống. Trong nháy mắt, răng Đường Hoan bị đụng phải, còn chưa kịp phản ứng, môi Mạc Hi đã dán lên.
Nàng cơ hồ chỉ cắn, hôn vội vàng vả lại không nhã nhặn, thậm chí có thể nói là thô lỗ. Đường Hoan lại càng mềm nhẹ mà chống đỡ.
Dần dần, mãnh liệt chảy xiết thành tia nước nhỏ, hết sức triền miên.
Mạc Hi đột nhiên nói: "La anh đâu, có mang trên người?"
"Đương nhiên." Vật ấy nàng trả về, hắn không có khắc nào không mang theo trên người.
Mạc Hi tiếp nhận cái hình phong lan, thay Đường Hoan đeo lên, thấy hắn có chút kinh ngạc, cười nói: "Còn thất thần làm gì. Không phải là đổi ý chứ?"
Đường Hoan trong nháy mắt con ngươi lóe sáng, nói: "Nàng đáp ứng gả cho ta?!"
"Ừm."
Hắn thắt hai lần mới xong, vui mừng hôn trán nàng một cái, đắc ý nói: "Cha ta tốn chừng năm năm mới làm cho nương ta đáp ứng gả cho ông. Có thể thấy được ta trò giỏi hơn thầy."
"..." Mạc Hi không khỏi oán thầm: hắn như thế nào thay đổi phong cách, không thẹn thùng.
Mặt trời chiều ngã về tây, bóng hai người trùng điệp lên nhau, chẳng phân biệt được ngươi ta.
Hai người một đường du sơn ngoạn thủy, thẳng tới bốn mươi ngày sau mới đến Đường Môn. Chỉ là về đề tài đứa nhỏ lại giống như thành cấm kỵ, ai cũng không nhắc lại.
Mạc Hi cảm thấy kết hôn có chút dễ dàng. Đầu tiên hai người đều không cha không nương, cái gì lệnh cha mẹ lời mai mối, đều không bàn nữa, hai người bọn họ chính là điển hình vô môi cẩu hợp.
Lại sau đó chính là phơi nắng đồ cưới. Mạc Hi thân vô vật dư thừa, nếu là đem hưu bổng nàng cất giữ lấy ra bản thân cũng ngại dọa người. Vì thế mục này cũng miễn, may mà người trong võ lâm cũng không quá coi trọng thứ này.
Đến ngày tốt, Đường Môn cao thấp náo nhiệt phi phàm, hạ lễ không ngừng. Trong đó có hai phân lễ vật kỳ lạ nhất, vả lại đều là điểm danh đưa cho tân nương tử. Một phần là bình bạch ngọc hình phượng hoàng, bên trong là Thanh Phong Bạch Ngọc Lộ. Tương truyền dùng thứ này có thể giữ mãi dung nhan, người giang hồ đều có lòng hướng tới. Nhưng vật này đã tuyệt tích từ lâu, không biết lần này vì sao hiện thế, mọi người đều chậc chậc lấy làm kỳ. Một phần khác nhìn qua không có gì đặc biệt, chỉ là gia cụ, trang sức, điền sản, đồ vật hằng ngày thường dùng, nói tóm lại chính là một phần đồ cưới. Ai có thể đưa hạ lễ cả một phần đồ cưới, huống chi là nhiều đến không thể tưởng tượng. Lại tỉ mỉ xem những vật này, có một số người kiến thức rộng rãi lại nhận ra mấy thứ trong đó chính là vật nội tạo trong cung, không khỏi âm thầm phỏng đoán vị tân nương tử này chỉ sợ rất có lai lịch.
Mạc Hi vốn là người không nhà, dựa theo quy củ lại không thể tới cửa cưới. Đường Hoan dứt khoát đi đường tắt, tự mình cõng nàng từ Vân Hà Đài ban đầu ở đến tân phòng ở Sùng Diêu Đài. Dọc theo đường đi mọi người vây xem, ồn ào náo động vui đùa ầm ĩ không ngừng, cũng thú vị.
Đến buổi tối lúc náo động phòng, mọi người đều chụp vào khoảng không, không khỏi hô to chú r