
Tác giả: Cảnh Hành
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 134708
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/708 lượt.
mềm mại, còn có loại cảm giác ấm áp thỏa mãn.
Đang lúc hắn thất thần, bàn tay mảnh khảnh mềm nhẹ tiến vào lòng bàn tay hắn, hắn theo bản năng khép ngón tay lại, nắm thật chặt.
Cô lại kéo tay hắn, chậm rãi đặt lên bụng mình
Hắn nhất thời cứng đờ, ánh mắt chặt chẽ khóa chặt vào cô, đôi đồng tử đen tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
“Đây là con của chúng ta”. Thích cắn môi, nói xong câu thì hai bên tai đã nóng như lửa.
Đứa con của bọn họ.
Lý Kiều ngực cứng lại, ôm cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng xấu hổ”.
Thích cười duyên, thuận thế tiến sát vào lòng hắn, hai tay hắn gắt gao ôm chặt cô, tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát trên người cô, thanh âm có chút khàn khàn: “Em có biết hay không, em hôm nay dọa anh suýt chết”.
“Thật xin lỗi”. Thích đuối lý ngẩng đầu, tại má hắn hôn nhẹ một cái, “có điều, anh không chịu nghe em giải thích”.
“Em đừng có quét sạch hứng thú của anh”. Hắn phớt lờ.
“Kỳ thật em mời Mantin đến là để phụ giúp làm tiệc cưới”
“À, tiệc cưới nào vậy?” Hắn nhẹ nhàng vỗ về bụng cô, không yên lòng.
Đợi thật lâu không thấy cô lên tiếng, hắn ngẩng đầu, đã thấy hai con mắt giận trừng trừng của cô.
Bóng đèn trong đầu chợt lóe, hắn bỗng dưng chấn động ——— tiệc cưới?
“Tiệc cưới của… ai?” Thanh âm của hắn có chú run run.
“Đồ ngốc!” Cô thở phì phò hất tay hắn ra, nằm xuống đưa lưng về phía hắn.
Trong lòng mừng như điên, hắn cúi người ôm cổ cô.
“Nói đi, tiệc cưới của ai?” Hắn cắn cắn vành tai xinh đẹp của cô, biết rõ còn cố hỏi.
“Anh đi xuống, mặc kệ anh!” Cô nhắm mắt lại, đầu cũng không thèm quay.
Hắn tà tà cười, tiến đến bên tai nhẹ nhàng gọi một từ.
Vợ à. (Ặc!)
Không hổ danh là đại thiếu gia phong lưu, quá buồn nôn quá đáng ghét! Mấy lời nói ghê tởm như vậy hắn cũng có thể nói ra.
Rõ ràng khi nghe thấy hai chữ kia, Thích cảm thấy máu toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, mặt nóng đến dọa người, xấu hổ đến mức cô phải che lại hai tai.
“Thì ra là em sợ điều này”. Lý Kiều thành công cười to, rốt cục cũng tìm được biện pháp trừng trị cô.
“Rầm” một tiếng, cả người hắn liền bị đá xuống giường.
“Em mưu sát chồng!”
“Ai nói anh là ‘chồng’ tôi, hả chú?”
“Chú chú cái đầu em!”
“Hả cha nuôi?”
“Anh không phải Tề Kinh!!!”
“Anh rống cái gì? Tôi bây giờ là phụ nữ có thai!”
“….”
“!$@#$%^”
“Hừ, tôi không lấy chồng nữa!”
“Em dám!”
“Lại rống?”
Tề Nhã nghe thanh âm tranh chấp không ngừng trong phòng, khóe môi không khỏi cong lên, xoay người, cô xuyên qua hành lang, chậm rãi đi ra ngoài.
Những khoảnh khắc quý giá này, có thể sẽ theo thời gian mà bị lãng quên không? May mắn thay, ngay cả khi có rất nhiều sự việc không thể vãn hồi, cô cũng đều cố gắng sống tiếp. Như vậy, bất kể là kết cục như thế nào, cũng không cần phải tiếc nuối nữa, đúng không?
Thân thể ngày càng cồng kềnh, cẩn thận bước từng bước trên bậc thang, có người từ sau lưng chạy xuống đụng vào cánh tay cô, mất đi trọng tâm, cô theo bản năng lấy tay bảo vệ bụng mình ——– đang chuẩn bị đón nhận đau đớn, một vòng ôm rộng lớn đã đúng lúc tiếp được cô. Hơi thở quen thuộc len vào hô hấp, cô nhắm mắt lại —— vẫn luôn cảm giác hắn đang ở ngay cạnh mình, giờ phút này mới chịu lộ diện sao?
“Có bị gì không?” Thanh âm lạnh lẽo cứng rắn hướng tới, khó che được lo lắng bất an.
Cô lắc đầu, đẩy thân mình ra.
Rời đi ôm ấp của hắn trong nháy mắt, hai tay hắn lại bắt được cổ tay cô, một lần nữa đem cô chặt chẽ khóa vào ngực.
“Làm gì vậy?” Tề Nhã mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng mà thản nhiên.
Trên đường cong lạnh lùng xuất hiện một chút đau xót, đôi môi mỏng mím rồi lại mở, rốt cục cũng phun ra vài chữ: “…thực xin lỗi”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn hắn: “Anh nợ em không chỉ có câu này”.
Hắn nhất thời cứng đờ.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú luôn lãnh khốc kia giờ đây nhiễm một biểu tình xấu hổ, cô không khỏi thở dài.
“Sau này anh từ từ nói cũng được”.
Hắn bỗng dưng nhìn thẳng vào cô, cơ hồ không thể tin những điều cô nói.
“Anh——–” thanh âm trầm thấp mang theo kích động, cô lại nhẹ nhàng chặn môi hắn lại. Điều hắn muốn nói, cô đều hiểu được.
Mà cô tin tưởng, một ngày nào đó, hắn sẽ chính miệng nói cho cô nghe.
Phiên ngoại Diệp bé con và Lý Tầm Hoan
“Ông ngoại ơi, bé Diệp gả cho ông ngoại được không?”. Trong không gian yên tĩnh của bữa sáng, một tiếng nói non nớt trẻ con trong nháy mắt làm không khí ngưng tụ.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, chim hót líu lo, mọi người trong nhà đều không hẹn mà cùng ngừng động tác ăn cơm lại, nhìn về phía cô bé nhỏ mới lên tiếng vừa rồi.
Trái tim của người đàn ông luôn lạnh lùng bấy lâu nay bỗng đập mạnh và loạn nhịp một chút, đôi mắt nâu lập tức nhiễm một tầng ý cười ôn hòa, Diệp Thính Phong nhíu mày nhìn tiểu mỹ nhân phấn ngọc mày ngài trước mắt: “A? Bé Diệp sao lại muốn gả cho ông ngoại vậy?”
“Ông ngoại rất là đẹp trai nha”, đôi mắt đen trong suốt như ngọc thạch sùng bái nhìn “người trong lòng” của chính mình, hai má non mềm vì phấn kh