
Tác giả: Quất Tử Thụ
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341170
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1170 lượt.
Một ngày nào đó.
Tất cả sự cố trên thế giới này đều phát sinh trong một ngày, một ngày rất bình thường không có gì lạ, nhưng mà khi quay đầu nhìn lại, thấy cảnh xuân minh diễm, sắc thu dễ chịu, đồng thời bạn cũng đã quên ngày đó là cái ngày gì. Có đôi khi hồi ức rất đẹp, chỉ là vì bạn muốn cho rằng hồi ức về một người nào đó rất đẹp mà thôi. Khi đó, Miêu Uyển cảm thấy chỉ cần Trần Mặc cười với nàng một cái, nàng sẽ nhìn thấy trên thế giới này nở đầy hoa.
Có một ngày bình thường khi người đó chưa xuất hiện, bầu trời của phố cổ luôn luôn sáng sủa, mang một lớp màu của than chì, Miêu Uyển làm việc tại một quán cà phê tại một góc phố cổ Đông Nam, cách chổ ở phân đội của cảnh sát vũ trang một con phố, sáng sớm sẽ nhìn thấy những nhóm tân binh non choẹt chạy vòng vòng bên ngoài. Miêu Uyển và Mạt Mạt nói đùa với ông chủ, nói rằng mở quán ở chổ này có phải rất yên tâm hay không?
Vẻ mặt ông chủ say mê ngửi hương cà phê, nói: Đương nhiên, còn chưa kịp gây rối, con em quân đội nhân dân đã tới giải cứu rồi.
Miêu Uyển cũng cười vô tư. Thật ra mở quán cà phê cũng đâu phải mở quán bar, làm gì có nhiều kẻ gây rối chứ.
"Cậu cho là ăn bơ thực vật không béo hả? Thử cái này coi." Miêu Uyển thần bí đưa bình rượu trong tay.
Mạt Mạt ngửi thấy mùi rượu ngọt ngào.
"Rượu mơ của ba tôi ngâm." Miêu Uyển nhướng mày vui vẻ, đổ một chút vào chén nhỏ, thử nếm một ngụm rượu. Chua chua ngọt ngọt, có chút cay, mùi vị đậm đà, chiếc lưỡi đã nếm qua vô số thứ, quả nhiên là vật tốt, rượu ngon làm cho phụ nữ uống đến mê say.
"Cậu muốn làm gì?" Mạt Mạt bưng thức ăn ra ngoài.
"Chút nữa cho cậu xem." Miêu Uyển nháy mắt đắc ý.
Chocolate hòa tan với nước nóng trong nồi, bỏ thêm bơ, bỏ thêm sữa đặc, màu nâu dần dần nhạt xuống, trộn vào như hoa văn cẩm thạch, sau đó từ từ hòa hợp, Miêu Uyển nâng ly rượu thêm vào, trong không khí tỏa ra mùi hỗn hợp say mê, giống như hoan lạc, Miêu Uyển cảm thấy hưng phấn khác thường.
Đổ chocolate vào bơ, lấy máy đánh trắng đánh tan ra, phát ra tiếng vù vù, Miêu Uyển cho thêm một chút đá vào bát bơ. Đây là thời điểm vui vẻ, tay nàng rất ổn định, bát thủy tinh nghiêng một góc thích hợp, Miêu Uyển thành kính đợi chờ tác phẩm của nàng, giống như chờ đợi một đứa bé được sinh ra, hết lòng mong chờ bánh ngọt có thể khiến cho người khác vui vẻ.
"Sao rồi?" Miêu Uyển khẩn trương nhìn Mạt Mạt, bơ sữa đem ra mềm nhũng, giống như một đám mây đau thương.
Mạt Mạt chớp chớp mắt, mặt không chút thay đổi, nàng làm cho không khí căng thẳng. Miêu Uyển cũng chớp mắt, bộ dáng khẩn trương dễ bị trêu đùa, Mạt Mạt muốn trêu chọc nàng một chút. Nhưng chuông gió ở cửa kêu vang, cái chuông đồng xưa đó là do ông chủ mang về từ phố cổ, theo bản năng, Miêu Uyển nhìn ra phía sau của Mạt Mạt.
Giây phút đó bỗng nhiên ngừng lại.
Muốn biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình không?
Vấn đề này, hỏi Miêu Uyển là thích hợp nhất, người bạn học ngồi cùng bàn mượn cô nửa cục tẩy thời tiểu học, bàn tay xinh đẹp cầm phần viết chữ môn số học lúc sơ trung, học trưởng cao lớn luôn mặc áo sơ mi trắng và áo khoác màu đỏ lúc trung học...
Nhân gian luôn luôn tràn ngập kỳ tích, chỉ trong một cái nháy mắt lại rung động với một người nào đó, có thể vì một cái mỉm cười, một cái cúi đầu, hoặc là một cái nhíu mày. Tất cả những thứ đó đầu không có lý do, nhưng trong đầu óc lại nổi lên điên cuồng, khiến cho thần kinh hoạt động mạnh, máu được chuyển đi mỗi lúc một nhanh hơn, biến hóa này làm cho thân thể bắt đầu nóng bừng, bay bổng giống như trên mây.
Vì thế lý trí hoang mang hỏi tình cảm: Ta làm sao vậy?
Tình cảm khó xử trả lời: Ngươi yêu rồi.
Đúng vậy, Miêu Uyển nghĩ thầm, rằng: Mình yêu rồi.
Trong ánh mắt hiện lên một trái tim lại một trái tim màu hồng.
Trần Mặc là một người lính, tay súng bắn tỉa, quân hàm thiếu tá. Anh đã từng đi bộ đội nên có chút lạnh lùng, đóng quân tại một nơi không tìm ra được trên bản đồ, hồ sơ nhiệm vụ muốn đọc phải có mật mã, trực thuộc vào một quân khu nào đó có phiên hiệu hơi kỳ quái, bọn họ ở thời bình hiếm khi trực tiếp đối mặt với tử vong. Trần Mặc tên cũng như tính, khiến anh nửa ngăn cách với sự náo nhiệt của thế giới bên ngoài.
Anh thích nơi đó.
Mười tám tuổi thi vào trường quân đội, hai mươi hai tuổi tốt nghiệp, hai mươi ba tuổi anh tranh thủ cơ hội đến phân đội. Bây giờ, anh ba mươi mốt tuổi, chức vụ là phó trung đội trưởng, là thời kỳ phong độ cao nhất, kinh nghiệm và sức khỏe ngang bằng nhau, mà bây giờ anh lại đang suy nghĩ rời khỏi như thế nào. Rất nhiều lần, cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoài, thân phận cũng ngăn cách với người khác, cha anh bị bệnh nặng, khiến anh không thể không đối mặt với hiện thực: Anh là con của người nào đó với người nào đó!
Hiện tại người đó và người nào đó muốn anh về nhà.
Vì thế, đội trưởng của anh - Hạ Minh Lãng bất ngờ nhận được một báo cáo điều động rất kỳ lạ. Ngay lúc đó, Hạ Minh Lãng 34 tuổi, kiêm nhiệm chức vụ phó đại đội trưởng, đang chuẩn bị cuối năm chính thức giao quyền lại cho Trần Mặc. Nhìn báo cáo điều độn