
Tác giả: Ký Thu
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 134373
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/373 lượt.
hờ cơm chiên ngào ngạt phối hợp với súp trứng nóng hổi, Bạch Oanh Man lộ ra một nụ cười.
Cô không lựa chọn ăn cơm ở nhà bếp mà mở tivi, ngồi trên salon ăn bữa tối.
Trên TV đang diễn Tuồng nhưng cô lại xem cực kỳ vui vẻ, bởi vì cô thường xuyên bận việc cho nên đặc biệt thích những loại tuồng như vậy, nội dung phóng đại ước lệ đều có thể làm cô vui vẻ.
Bạch Oanh Man thoải mái xem tivi, ăn bữa tối, điều này làm cô cảm thấy mình giống như trở lại thời điểm đi học ở nước ngoài, đương nhiên, đó chỉ là lúc không có mặt dì Chân.
Cơm chiên chiên được mười phút, cửa chính Trạm gia mở ra, nam chủ nhân mới trở về chứng kiến một hình ảnh mà hắn không dám tin––––
Trong nhà hắn có một cô gái rất xinh đẹp, thoạt nhìn rất giống vợ hắn, nhưng cô gái này đang nằm trên sopha ăn cơm, dùng một cái dĩa lớn đựng cơm, mà cô còn đang cười rất vui sướng ––– đây không phải là Bạch Oanh Man mà hắn biết.
Cho nên Trạm Vấn Thiên đứng hình mười giây.
Mặt khác, Bạch Oanh Man cũng chậm chạp phát hiện ông xã trên danh nghĩa của cô đã trở lại, điều này làm cô trở tay không kịp, theo dự đoán của cô, người này ít nhất ba giờ nữa mới có thể về nhà, cho nên cô mới dám thoải mái như vậy, không hề cố kỵ, nhưng bây giờ bị bắt quả tang, cô... Cô phải làm gì bây giờ?
Nội tâm Bạch Oanh Man rối loạn, mặt ngoài trấn định, trầm mặc nhìn người kia. Hai người không ai nói chuyện, lời kịch trong tuồng trở thành nhạc nền của tình huống khôi hài này.
“Anh đã về.” Trạm Vấn Thiên mở miệng trước, nhưng nói xong câu này, hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên. Sao hắn phải xin phép mình đã về, bình thường đều là vào phòng, tắm rửa, lên giường.
“Dạ.” Cô nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói rất miễn cưỡng, dù sao ngoại trừ lần gặp đầu tiên không thoải mái đó, trên cơ bản hai người chưa bao giờ tán gẫu.
Hắn đổi dép lê trước cửa phòng, đặt cặp tài liệu xuống salon, tựa như một người chồng bình thường, hắn nhìn cô, hỏi: “Em nấu bữa tối sao?”
Lắm lời! Nếu không bây giờ cô ăn cái gì?
Nhưng ––– một cô vợ thất trách với một ông chồng không quen thân lắm không thể nói vậy, cho nên cô nói: “Dạ.”
Một giây, hai giây,ba giây... Qua mười giây, đối phương không nói chuyện, Bạch Oanh Man biết mình không cần nói như vậy, nhưng ––– “Em không biết anh về, còn lại một chút, em hâm lại, anh ăn không?”
Sau đó, Trạm Vấn Thiên nở nụ cười hiếm hoi, “Được, anh đi tắm trước đã.” Hắn cầm lấy cặp tài liệu đi về phía thang lầu, vừa bước được một bước, đột nhiên quay đầu lại, “Dùng dĩa đựng, phải có súp.”
Nếu như người thật có thể có vạch đen trên trán thì Bạch Oanh Man hiện tại chính là như vậy.
Cô âm thầm lảm nhảm vài câu mới đứng lên, thể nghiệm cảm giác lần đầu tiên hâm nóng đồ ăn cho ông xã, kỳ thật cơm vẫn còn nóng.
Nhưng mà nói thật, món ăn nóng làm cô có chút khó chịu, điều này rõ ràng làm cô khó chịu hơn lúc hai người tranh cãi, hơn lúc Trạm Vấn Thiên lạnh lùng với cô.
Kỳ thật bị bắt gặp cũng không phải chuyện gì nhưng cô lại có cảm giác bị người nắm lấy điểm yếu, phải nói là cô không tính toán trong ba năm này sẽ cho hắn chứng kiến mình... Cô có loại cảm giác bị người vạch trần xấu hổ.
Đáng tiếc, cô muốn nhả mấy ngụm nước miếng trong súp cũng vô dụng, tên kia cũng không phải chưa từng ăn nước miếng của cô...
Ngay lúc Bạch Oanh Man đem phần cơm chiên còn lại dọn ra bàn, đem súp trứng để lên, Trạm Vấn Thiên cũng đã tắm rửa xong, đi vào nhà bếp, hắn tự nhiên ngồi xuống hưởng dụng nhà bếp.
Bạch Oanh Man định làm xong rồi sẽ trở lại phòng khách tiếp tục thời gian vui sướng.
Đáng tiếc cô mới đi hai bước đã bị lời nói phía sau làm lảo đảo.
“Em cũng đem của em vào đây ăn đi.”
Vì sao? Tôi không muốn.
Câu này là suy nghĩ trong đầu của Bạch Oanh Man... nhưng ngẫm lại, ngay lúc mấu chốt này mà xung đột thật sự không tốt, phương pháp tốt nhất là nhanh chóng ăn xong bữa tối, chấm dứt chuyện ngoài ý muốn hôm nay, ngày mai bọn họ lại có thể có cuộc sống như người xa lạ, cho nên, cô trả lời, “Được.”
Trạm Vấn Thiên nhìn bóng lưng cô rời phòng bếp, tâm tình đột nhiên cảm thấy tốt lên.
Vợ của hắn, một cô gái khôn khéo giỏi giang, mồm miệng lanh lợi, một cô gái tâm cơ thâm trầm, vào hôm nay, buổi tối này lại làm cho hắn cảm thấy, cô giông như một người vợ hắn mới cưới về.
Tuy từ lúc hắn vào cửa tới giờ, cô nói chuyện với hắn cũng như cũ, không quá năm câu nhưng đã tăng thêm “Ừ” “Được”... ––– nhưng hắn vẫn cảm thấy hôm nay cô rất khác, làm cho hắn cảm thấy thật hứng thú, nhất là bộ mặt lãnh đạm, bộ dáng oán thầm.
Bạch Oanh Man ưu nhã bưng bữa tối vào phòng ăn, nhưng sự chậm rãi này chính là kháng nghị sự không cam lòng của cô.
Ngồi vào chỗ của mình rồi, cô yên lặng ăn cơm, không có ý định mở miệng, nội tâm cũng đang buồn bực, bởi vì không thể tiếp tục xem tuồng.
“Anh không biết em biết nấu cơm.” Hắn nhướng mắt nhìn cô một cái, đến khi cô ngừng vùi đầu ăn cơm, ngẩng mặt nhìn hắn.
Bởi vì không cần phải cho anh biết!
“Đâu có gì đâu, cơm rang trứng, súp trứng đều đơn giản mà.” Cô vẫn duy trì giọng điệu lạnh nhạt nhưng