Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: La Thùy Dương

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 134538

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/538 lượt.

Kevin tự đặt cho cô. Vì Phương Nhã đã hoàn toàn mất trí nhớ, mọi sự việc của quá khứ đều quên hết, kể cả tên của chính mình, cô cũng không thể nhớ nổi.
Nhưng dường như, Kevin nhận ra được, tận sâu trong lòng cô hẳn sẽ mang rất nhiều đau đớn lẫn buồn tủi. Tất cả, có lẽ đều bắt nguồn từ quá khứ của cô.
Nếu như có một ngày cô nhớ toàn bộ quá khứ của mình, liệu anh và cô, có còn được ở bên nhau, vui vẻ như bây giờ không???
2 năm qua, anh vốn dĩ đã quá quen với sự hiện diện của cô, cảm nhận được tình cảm ngày càng lớn lên trong trái tim, liệu anh sẽ đành lòng, để cô ra đi chứ?
" Jessica! Cuộc sống trước đây của em, có tốt không? Em có muốn nhớ lại quá khứ trước đây của mình không?"
Kevin hỏi cô, hay đúng hơn là đang hỏi chính mình??? Nếu cuộc sống trước đây của cô thật sự tốt đẹp, anh nhất định sẽ buông tay. Nhưng nếu anh biết quá khứ của cô mang đầy nỗi đau khó xóa bỏ, vậy thì tốt nhất, là đừng bao giờ để cô nhớ lại!
trước khi vào với chương tiếp theo, các bạn chú ý trong phần này t/g sẽ chuyển ngôi thứ 3 sang ngôi thứ 1 để diễn tả thiết thực hơn. Và xuyên suốt trong truyện này sẽ xen kẽ giữa người kể là ngôi thứ 3 và người kể là chính Phương Nhã. các bạn chú ý nhé!
" Chỉ cần em không buông tay. Anh nhất định sẽ không buông tay!"
Dưới màn sương mờ ảo, tôi nhìn thấy một bóng hình người con trai không rõ khuôn mặt, cứ mãi lặp lại câu nói ấy. Nhưng mỗi khi tôi đến gần, thì lập tức hình ảnh đó tan biến nhanh như bong bóng xà phòng. Cứ như thế, hai năm rồi, những ký ức trong đầu tôi về quá khứ của chính mình, đều chỉ như một tờ giấy trắng ...
Tôi giật mình tỉnh giấc, và nhận ra chiếc gối đang nằm đã thấm ướt những giọt nước mắt. Trong khoảnh khắc, đầu tôi lại nặng trĩu.
Thời gian gần đây, tôi vẫn thường mơ thấy người đó, chỉ duy nhất với một lời nói cứ văng vẳng bên tai, đến mức tôi không thể phân biệt được đó là ảo giác hay chính là một mảnh ghép của ký ức đã mất.
Hai năm qua, tôi đã quá quen với cuộc sống hiện tại, mặc dù trong lòng vẫn muốn tìm lại cho mình kí ức của năm xưa, nhưng từ sau vụ tại nạn ấy, ngoại trừ khuôn mặt đã bị biến đổi, toàn thân đều mang vết thương khá nặng,tôi không thể đi lại được.
Sau cuộc phẫu thuật, tôi hôn mê bất tỉnh được một tuần, cho đến khi tỉnh lại, tôi càng bàng hoàng hơn khi phát hiện đôi chân của mình không đi lại được như ý muốn!
Tôi đã phải nằm viện mất ba tháng trời, và người luôn túc trực bên tôi, chỉ có Kevin. Thời gian đó, tôi cảm kích anh rất nhiều, vì tôi hiểu rõ, đã từ lâu anh làm tròn trách nhiệm của mình rồi, không cần phải tốn công sức chăm sóc tôi nhiều như thế nữa.
Xuân đến, đông đi, những vết thương trên người tôi đã dần bình phục, đôi chân cũng có thể đi lại nhiều hơn, chỉ riêng ký ức về quá khứ của tôi luôn là một màu trắng xóa.
Kevin từng nói, đợi khi sức khỏe đã bình phục hẳn, anh sẽ đưa tôi trở về Việt Nam, để tìm lại ký ức khi xưa của chính mình. Khi đó, nhìn sâu vào đôi mắt đầy chân thành của anh, tôi thật sự rất cảm động!
Không biết có phải định mệnh an bài sẵn cho tôi gặp anh hay không, hay số phận bắt chúng tôi mắc nợ lẫn nhau, mà từ khi vụ tai nạn giao thông đó xảy ra, anh chăm sóc cho tôi, và tôi cũng nợ anh hai chữ " nghĩa tình" ...
Anh còn công việc ở nước ngoài, thời gian rảnh rỗi không nhiều, ấy vậy mà vẫn tranh thủ thời gian để có thể bay từ Mỹ sang Hàn Quốc... chỉ để chăm sóc, lo lắng cho tôi từng tí một. Đã có lúc tôi nghĩ, một chàng trai nếu không có tình ý với một cô gái, tuyệt nhiên sẽ không hành xử như vậy!?
Thế nhưng ...
Cộc! Cộc!
" Chị Jessica, chị đã dậy chưa?"
Tôi khẽ giật mình, những suy nghĩ trong đầu nhanh chóng biến mất. Ngẩn người vài giây, tôi mới nhận ra được giọng nói ấy:
" Thảo Nhi! Em vào đây!"
Cánh cửa từ từ mở ra, bóng dáng một cô gái thân người nhỏ nhắn thoăn thoắt tiến đến gần tôi, trên tay cầm một ly sữa nóng, miệng cười tươi:
" Chị Jessica, giám đốc bảo chị phải uống sữa, không uống sữa là giám đốc sẽ phạt!" – Thảo Nhi nói đến đây, khẽ cúi đầu thì thào bên tai tôi - " Ngài đang ở bên ngoài canh chừng đấy!"
Tôi nhướn mày, khẽ liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, khóe môi cong lên thành một nụ cười:
" Không phải đúng 8h giám đốc sẽ lên máy bay về Mỹ sao? Bây giờ là 7h30 rồi, em đừng nói với chị là anh ấy phải bắt chị uống sữa xong mới đi nhé!"
" À, thật ra ..."






Thảo Nhi hồ hởi nói, trong lúc phấn khích vô tình làm nghiêng ly sữa, đổ tràn ra giường, bắn vài giọt nóng hổi lên tay tôi, khiến tôi thất kinh hét lên. Tâm trạng hỗn độn, phút chốc trong đầu tôi tái hiện lại một đoạn ký ức thoáng qua, rồi vụt mất thật nhanh, không chút dấu vết.
" Xin .. xin lỗi, chị Jessica, em không cố ý... chị đau lắm hả? Híc ... em xin lỗi ... xin ... xin lỗi!"
Thảo Nhi thấy tôi hét lên, liền hốt hoảng đặt ly sữa xuống đất, mặt cắt không còn hột máu, chạy đến ríu rít xin lỗi:
" Chị Jessica, chị có sao không? Có rát lắm không? Em lấy nước lạnh chùm lên cho bớt nóng nhé??"
" Có chuyện gì vậ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t