
Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh
Tác giả: Tào Đình
Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015
Lượt xem: 134892
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/892 lượt.
điện ảnh đi lạc ra ngoài đời, cũng ngồi bên cửa sổ như Đạm Ngọc, say sưa ngắm màn mưa mù mịt bên ngoài, khuôn mặt lộ rõ vẻ cảm thương đầy lãng mạn.
May mà ly trà chanh thật sự cũng không đến nỗi tệ, chiếc cốc thật ấm áp trong bàn tay Đạm Ngọc, vị trà ngòn ngọt chua chua mãi là ngọn gió mát thổi qua làm nàng xao lòng tự năm mười bảy tuổi.
Đạm Ngọc hai mươi mốt tuổi, nhất thời hồi tưởng lại những ngày mới mười bảy, bỗng hoảng sợ phát hiện ra hình như mình đã gần quên hết những ngây thơ ngày ấy, tưởng như chúng cũng giống như chỗ nước trà chanh kia, tan chảy trong miệng và biến mất.
“Đạm Ngọc, em vẫn không thích chỗ ly cốc nhà anh. Anh ném đi cả rồi. Tất cả chỉ để làm cho em được vui thôi!”
“Đạm Ngọc, bây giờ nhà mình đã có thể mở tiệm cà phê rồi! Ha ha!”
“Đạm Ngọc, anh đang ở siêu thị mua đồ ăn! Anh luôn bị đau đầu bời vì sao hành, tỏi, rau mầm và rau hẹ lại giống nhau đến thế. Hồi trước em làm thế nào mà phân biệt được nhỉ?”
“Đạm Ngọc, cái thang máy chung cư chẳng thấy bãi công nữa! Chắc nó đã giác ngộ rồi, bắt đầu cải tà quy chính!”
…
Điện thoại Đạm Ngọc đã đầy những tin nhắn, toàn bộ đều là Hà Duy gửi, nói chuyện này chuyện kia, những việc bình thường trong cuộc sống của anh. Đọc kỹ lại, cùng với vị chua chua ngòn ngọt trà chanh, những tin nhắn gợi cho Đạm Ngọc một cảm giác cảm động và bình yên vô cùng.
Bỗng nhiên nàng chợt bừng tỉnh ngộ, sở dĩ Nhi nhi ngày trước có thể cười giòn tan như vậy là bởi vì có một người đàn ông ngày ngày ở trước mặt cô mà nói chuyện trên trời dưới bể.
Nhiều phụ nữ phải khổ vì tình như vậy, sao họ vẫn như con thiêu thân mà lao vào tình yêu, tìm chỗ dựa nơi người đàn ông? Bởi vì họ đã từng được thể nghiệm ái tinh. Họ đều trúng độc ái tình.
Nghĩ về ngày trước, hồi đó cũng là mùa xuân, Đạm Ngọc túi to túi nhỏ đi chợ mua về nào là dầu ăn, xì dầu, dấm… và đủ các đồ dùng thường thức khác, những việc đó chẳng phải đều mang lại không khí gia đình ấm áp hay sao? Bỏ bao công sức xem rau hàng nào tươi nhất hay dùng cả buổi chiều nấu một con vịt, chẳng phải đều là vì câu “Đường đến trái tim người đàn ông là thông qua dạ dày của họ” hay sao?
Rốt cuộc thì thế nào mới gọi là hạnh phúc?
Rất lâu rồi, Đạm Ngọc thích uống trà chanh. Ngày ấy, đối với nàng, bầu trời cũng giống hệt một lát chanh tròn vành vạnh, thanh mát, vừa chua vừa ngọt.
Sau này, nghe nói những người sành điệu thuộc giới thượng lưu đều có loại cà phê yêu thích của riêng mình. Và để dễ dàng gia nhập cái thế giới hào nhoáng đó, Đạm Ngọc cũng lao vào tập uống cà phê, nhưng uống mãi, uống mãi nàng vẫn chưa tìm thấy nhãn hiệu yêu thích cho mình.
Bao lâu rồi không còn nhớ đến món trà chanh, nhưng dường như cái vị dễ chịu của nó vẫn chẳng thay đổi chút gì so với hồi trước, uống vào dường như cả vòm miệng đều tràn ngập những mây trắng trời xanh.
Những kỷ niệm đó chắc hẳn ai ai cũng đều trân trọng. Nó giống như làn hương hoa thoang thoảng trong gió, bỗng nhiên từ đâu đó trong ký ức chầm chậm bay ra, rồi bất thần lại nghịch ngợm trốn tiêu đâu mất.
Nghĩ đến đó, đôi môi Đạm Ngọc bổng mỉm cười. Nàng cầm điện thoại, bấm chữ: “Thật ra thứ mà em thích uống nhất, là trà chanh cơ”.
…
Rồi gửi cho Hà Duy.
Màn mưa bên ngoài cửa sổ vẫn lai rai chưa dứt nhưng những tia nắng yếu ớt đã bắt đầu e ấp ló ra từ sau những đám mây, không khí xung quanh đều ăm ắp vị tươi mới.
Bầu trời Thượng Hải thường bị những biển hiệu quảng cáo đủ loại che khuất lần đầu tiên bỗng trở nên mênh mông và lóng lánh sắc xanh đến kỳ lạ.
Thôi thì chúng ta thành một cặp đi
A Lam biết chuyện thì mắng ầm ĩ: “Cái gì? Thằng quỷ này lại trúng giải độc đắc nữa à?”
Tôi gật đầu. A Lam hỏi dò biết được giải độc đắc lần này là thiên thần Nhậm Đạm Ngọc, lập tức, những từ “hạ cấp” không ngừng được tuôn ra.
Cậu ta bắt đầu lải nhải về việc chắc tôi phải tu đến mấy đời nên mới gặp được vận đỏ liên tục đến thế.
Tôi cười, chính xác đến thế là cùng!
- Ngày mai là sinh nhật em. – Đạm Ngọc nói trong điện thoại.
- Thật không? Thế là lại già đi một tuổi rồi nhỉ!
Đạm Ngọc chủ động gọi điện thoại đến, tôi vui đến phát rồ. Mà bực cái là cứ vui sướng tôi lại quên hết cả che mồm che miệng chứ.
- Em cúp máy đây…
Giọng Đạm Ngọc lại trở nên lạnh lùng.
- Ấy! Đừng, đừng! Haha, anh đùa đấy mà… Thế này đi, ngày mai em đến nhà anh, anh sẽ đích thân chúc mừng em.
…
Như thế, cuộc hòa giải với Đạm Ngọc khiến tôi vui đến không chợp nổi mắt suốt một đêm.
Từ trong cửa hàng lao ra, tôi vô tình va phải một người từ trên xe hơi bước xuống – Tào Lợi Hồng. Không hẹn mà gặp khiến tôi hơi bối rối.
- Vừa may buổi chiều có thời gian, anh Hà, chúng ta đi uống trà buổi chiều một lát nhé!
Ông ta nói. Nghe thế, anh chàng thư ký Lý Bân, giống như một tên hầu thân cận hiểu ý hoàng đế, vội vã đi sắp xếp chỗ ngồi.
Tay tôi vẫn cầm chiếc túi to in hàng chữ “Hoa Liên”, bên trong toàn là trà chanh mua cho Đạm Ngọc.
Tôi ngồi xuống ghế, Tào Lợi Hồng bắt đầu hỏi vài