Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Thần Sa Ngã

Thiên Thần Sa Ngã

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015

Lượt xem: 134928

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/928 lượt.

a trên mặt cậu ta.
- Cậu điên đấy à? – Tôi đau khổ hét lên, – Gọi 120 nhanh lên!
Tôi đỡ đầu của A Lam lên, ra lệnh cho Lý san lúc này đang đầm đìa nước mắt lo lắng.
Lý San lúc này mới run rẩy lôi vội điện thoại ra bấm số cấp cứu, rồi lại bổ nhào về phía A Lam, khóc lên khóc xuống.
- Tôi biết. – Đôi mắt nhắm nghiền của A Lam cuối cùng cũng hé mở, đôi môi run rẩy vì đau, cậu ta nói nhỏ. – Lý San… đã làm… điều… có… lỗi… với… anh…, nếu không thì… anh… đã không định giết cô ấy… Anh là… bạn tốt nhất… của… em… em nên… giúp anh… Nhưng… nhưng… Cho nên… anh muốn giết cô ấy… em không thể ngăn cản… nếu không thì… có lỗi với anh em… nhưng… em chết… em chết cũng chẳng sao…
A Lam nói đến đây liền giơ bàn tay đẫm máu lên, Lý San vội nhào đến, nắm lấy bàn tay nhuộm đỏ máu của cậu ta.
- Em thường viết thơ… nhưng đối với… ái tình trong thơ… luôn nghi ngờ… Là… là Lý San… khẳng định lại cho em… Thật ra… tình yêu… cái đó… có thật đấy…
Nói đến đây, máu từ vết thương của A Lam lại trào ra, có vẻ như việc nói chuyện làm cậu ta mất sức ghê gớm.
-Tôi biết rồi, cậu đừng nói nữa!
Tôi cố gắng ngăn cậu ta lại, mắt tôi cũng bắt đầu ướt.
- Ôi chồng yêu! Anh đừng nói nữa!
Lý San lúc đó đã khóc ngất.
- Vợ yêu… – A Lam nhìn Lý San, nở nụ cười yếu ớt. – Anh rất yêu em.
- Em cũng yêu anh, bây giờ anh đừng nói nữa, mình đến bệnh viện ngay! Ngoan nào!
Lý San ra sức nắm chặt tay A Lam, nước mắt nước mũi tèm lem.
- Anh phải nói… anh sợ… lát nữa… không nói được nữa…
- A Lam! – Tôi không chịu nổi nữa, tôi sắp điên lên rồi.
Tôi ôm chặt người bạn thân nhất, nếu hại chết cậu ta chắc cả đời này tôi không thể yên ổn được, tôi gào lên.
– Sao cậu lại ngốc thế được? Chúng ta là thế nào với nhau? Cậu lại còn không hiểu tôi sao? Đời nào tôi lại giết người?! Tôi làm sao xuống tay được chứ! Tôi chỉ muốn dọa Lý San thôi! Con người tôi vốn làm gì có cái bản lĩnh ấy! Cậu… sao lại hồ đồ như vậy chứ?
- Ài… – A Lam lườm tôi, miệng mấp máy như muốn cười. – Thôi, dù sao thì vợ em cũng đã làm những việc có lỗi với anh… coi như là đền tội đi… Hà Duy… có việc này… từ lâu… muốn nói rồi… em… A a aaa…
Nói đến đây, A Lam bỗng ho từng tràng liên tục.
- Chồng! Chồng ơi, em xin anh… em xin anh, anh đừng nói nữa! Sao anh lại đối tốt với em thế chứ? Em không chịu, thật sự không chịu được nữa… Chồng… anh đừng dọa em nữa… sau này anh bảo gì em cũng xin nghe…
- Anh phải… nói… Hà Duy…
A Lam nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vẻ trong sáng:
- Đơn giản… mới… mới là cuộc sống… đơn giản… mới… vui vẻ được… đừng… nghĩ đến… những thứ tiền… không phải… của mình nữa…
Ba phút sau, xe cứu thương tới, những bác sĩ cấp cứu mặt mày lạnh lùng nhanh nhẹn để A Lam lên cáng đưa đi, Lý San cũng đi theo, khóc như đứt từng khúc ruột.
Hôm đó, máu, quả thật đã nhuộm đỏ đường. Nhưng lại là máu của A Lam, người bạn thân thiết nhất của tôi.






Một tuần sau.
- Xin hỏi cuối cùng ngài chọn ai?
- Ha ha, chẳng chọn ai cả. Tôi cảm thấy chẳng ai hợp làm vợ tôi, có lẽ duyên phận của tôi vẫn chưa đến.
- Ai cũng không vừa mắt ngài ư?
- Ừ, thật là phiền anh quá, làm anh bận rộn suốt mấy tháng qua.
Rồi tôi bắt đầu tưởng tượng về những ngày hạnh phúc sắp tới với Đạm Ngọc, khuôn mặt bỗng bừng lên ánh hạnh phúc.
- Tế Nam là một nơi đẹp đấy! – Ông ta nói chân thành, dường như đó là một lời khen ngợi tự đáy lòng.
- Đúng vậy, cuộc sống nơi đó rất đơn sơ.
- Đơn sơ là tốt đấy! – Tào Lợi Hồng mơ màng. Có lẽ câu này cần phải được thốt ra từ miệng Tào Lợi Hồng – một người quyền lực giàu có thì mới thật sự đạt đến ranh giới cần thiết.
Tôi cười, Tào Lợi Hồng cũng cười.
Tôi nhớ Đạm Ngọc có lần mắng tôi, nàng bảo tôi và Tào Lợi Hồng vốn đã không cùng đẳng cấp rồi. Ông ta tuyệt đối là một người thành đạt, cho nên ông ta đem những việc “nho nhỏ” kiểu như chọn lựa đối tượng kết hôn giao cả vào tay những kẻ nhỏ bé như tôi. Chúng ta ngày ngày lo lắng những lo lắng nho nhỏ, còn ông ta, ông ta đang nghĩ những gì?
Tào Lợi Hồng châm thuốc, làn khói màu ghi bàn bạc, bồng bềnh nhởn nhơ, rít vào rồi lại nhả ra, trông ông ta rất giống với những vị trí thức già búng ngón tay một cái là cho qua câu chuyện trong xã hội Thượng Hải cũ thấm đẫm lịch sử. Cái phong cách đó đã được kinh nghiệm dày dặn luyện rèn cho đến nơi đến chốn.
Tôi bỗng cảm thấy một niềm kính phục sâu sắc đối với ông ta, cái phong thái, khí chất thoát ra từ con người ông ta có lẽ là thứ mà những con người nhỏ mọn như chúng tôi cả đời phải bắt chước.
- Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn phải cảm ơn anh. – Ông ta nói, đứng dậy bắt tay tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, không nghĩ ông lại thân thiện với mình đến vậy. Tôi từ chối, nói rằng tôi đâu có làm được gì cho ông đâu.
- Cái này là do duyên số, anh bạn ạ! Duyên phận đến thì có muốn chọn cũng chẳng được. Không tìm thấy duyên phận của tôi cũng chẳng do lỗi của anh, anh làm rất tốt. – Nói rồi, ông ta móc từ trong túi áo comple ra một chiếc bút Parker, – nghe nói anh c