80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Tỏa

Thiên Tỏa

Tác giả: Tang Thượng

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341534

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1534 lượt.

t lại nói:
- Anh dũng gì chứ, chị bị trúng đạn rồi đây này.
Tôi sợ hãi quay sang định hỏi chị làm sao thì theo hướng tay chị chỉ, ô cửa kính bên trái đã bị đạn xuyên thủng tạo thành một lỗ nhỏ.
Sau đó, chúng tôi đã được đoàn cảnh sát cơ động hộ tống về trụ sở cảnh sát. Trưởng phòng Tư mở một cuộc họp khẩn cấp, mọi người cùng bàn bạc, phân tích để đưa ra kết quả, đoàn xe rượt đuổi theo chúng tôi nhất định đã có được thông tin, nên ngăn chặn chúng tôi bắt tay vào việc mở chiếc khóa Song Long kia. Mặc dù không biết chúng là tổ chức nào, hành động với mục đích gì, nhưng tất cả những việc đã diễn ra chứng tỏ bí mật được giấu dưới kia vô cùng quan trọng.
Trưởng phòng Tư, Trần Đường, La Hoán Văn và mọi người trong đoàn đều nhất trí với nhau, để tránh đêm dài lắm mộng, tốt nhất nên tiến hành càng sớm càng tốt việc mở chiếc khóa Song Long trong điện Sùng Chính tại Cố Cung Thẩm Dương. Vết thương của chị Giai Tuệ cũng không nặng lắm, là vết thương bên ngoài nên chỉ cần băng bó và dùng thuốc bôi là đỡ.
Cuộc họp bàn đến đây, Hắc Lão Ngũ bỗng đề nghị cho lão ra ngoài một chút, tiện thể đi lấy vật dụng cần thiết. Nghe vậy, mọi người đều im lặng, không ai dám đưa ra ý kiến gì. Thấy thái độ hoài nghi của mọi người, lão đang ngồi trên ghế liền thở dài, co hai chân lên, nói với vẻ lạnh lùng:
- Nếu các người không thấy an tâm, thì có thể đeo còng vào chân tôi, rồi dùng dây thừng dắt đi cũng được. - Vừa nói nét mặt lão vừa tỏ vẻ tức giận.






Trưởng phòng Tư mỉm cười, vỗ tay xuống mặt bàn nói:
- Hắc Lão Ngũ muốn đi đâu cũng được, chúng tôi sẽ ở đây đợi ông.
Sau khi Hắc Lão Ngũ rời khỏi phòng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nghi ngờ về phía Trưởng phòng Tư, nhưng ông vẫn bình thản mà nói:
- Nghi ngờ thì không dùng người, đã dùng rồi thì không nghi ngờ, tôi thấy Hắc Lão Ngũ là một đại trượng phu, yên tâm đi, không lâu nữa ông ấy sẽ quay trở lại thôi.
Quả thực không ngoài dự đoán, khoảng tám giờ tối ngày hôm đó, Hắc Lão Ngũ đã quay trở lại trụ sở cảnh sát, còn thay một bộ quần áo lụa màu đen, đi một đôi giầy vải đen, đúng phong cách của giới giang hồ.
Thể theo yêu cầu của tôi và Hắc Lão Ngũ, chỉ mình chị Giai Tuệ được phép cùng chúng tôi vào trong điện. Do đó, sau khi tấm cửa điện dần dần đóng, mọi người đều ở lại bên ngoài.
Phía trong điện Sùng Chính rất rộng, ở giữa điện được dựng bốn hàng cột gỗ lớn sơn đỏ, phải hai người lớn mới ôm trọn thân cột, hầu hết bề mặt của những cột gỗ trong này đều được khắc hoặc vẽ hình rồng bay phượng múa một cách tinh tế. Nhưng vì các cánh cửa đều đã bị đóng chặt thế nên bên trong điện lúc này chỉ còn là một màu tối đen, giống như chúng tôi đang lạc vào rừng lúc nửa đêm.
Chúng tôi phải dùng đến đèn pin chuyên dụng của cảnh sát, dần dần mò đến ngai vàng nơi đặt chiếc khóa Song Long, ở đấy chúng tôi có thể nhìn thấy trên miếng gỗ bách cổ thụ có rất nhiều vết tích trên bề mặt, để lộ ra chiếc khóa Song Long nằm phía dưới.
Đó là một miếng kim loại màu đen vuông vức, dày dặn, mỗi cạnh dài khoảng một mét rưỡi, trên bề mặt hầu như không tìm thấy vết tích hoen gỉ, trên đó có khắc một đôi rồng đang uốn vờn nhau, phần đầu rồng nhô lên khỏi bề mặt vài phân, miệng rồng há to, cùng tranh nhau một viên ngọc tròn màu xanh biếc đặt ở giữa. Qua ánh sáng phản chiếu của chiếc đèn pin, viên ngọc vừa tròn vừa sáng, ánh lên trong suốt như pha lê.
Hắc Lão Ngũ liền hạ túi đồ nghề, rồi quỳ xuống bên cạnh, hai bàn tay xoa xoa lên mặt khóa, dùng ngón trỏ gõ gõ xuống bề mặt kim loại, rồi nói:
- Mấy thằng chuyên gia khảo cổ có mắt như mù, nói năng nhảm nhí, rõ ràng đây là một hợp kim hiếm có mà lại đi bảo là gang với thép gì đó. Mẹ kiếp! Độ cứng của nó thì miễn bàn, lại liền thành một khối với bên dưới, thế này thì đến bom mìn cũng không thể làm gì được. - Lão lại xoa tay sang viên ngọc trân châu, đôi mắt sáng bừng lên, nở một nụ cười rồi nói. - Ha ha, không tồi, quả là không tồi, của quý này là ngọc Lam Điền hiếm có, nếu bán đi thì sẽ được không biết bao nhiêu là tiền.
Lão cứ thế mân mê một hồi lâu, rồi mới quay sang tôi gật gật đầu tỏ ý để tôi tới tìm hiểu nhưng vẫn tiếc rẻ không nỡ rời.
Chị Giai Tuệ đứng bên cầm đèn pin soi cho tôi quỳ xuống quan sát kỹ từng chi tiết của chiếc khóa, tôi phát hiện ra tấm hợp kim này thực chất được nối liền một khối với bên dưới, thế nhưng ngoài bốn đường biên ra, không tìm thấy bất kì vết nứt nào, có thể là nó được đúc theo khối, xem ra chìa khóa mở chiếc khóa này vẫn chính là cặp rồng vờn viên ngọc trân châu kia.
Tôi quỳ hẳn hai gối xuống, với chiếc kim móc ra, vừa không ngừng cào lên thân con rồng vừa áp sát tai xuống mặt sàn lắng nghe âm thanh phát ra, nhưng vẫn không phát hiện ra dấu hiệu gì, càng không nghe thấy âm thanh của bánh răng cưa hay cỗ máy nào đang hoạt động bên dưới.
Tôi vẫn thấy nghi ngờ, nên lấy chiếc kim dài chọc mạnh để thăm dò. Xung quanh thân rồng không thấy dấu vết của một chiếc nút ấn nào, miệng rồng lại rỗng, hàm trên và hàm dưới chỉ có hai chi