
Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341659
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1659 lượt.
mỏi, "Nếu còn không tỉnh, anh sợ em sẽ tự tử." Giọng nói của hắn nhàn nhạt khàn khàn, lộ ra tiếng thở dốc mỏng manh.
"Anh tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh!" Nguyệt Tiêm Ảnh kích động rơi nước mắt, nước mắt tản ra từ khóe mắt, "Anh xấu lắm, còn trêu chọc em! Làm em khóc không ngừng, đều tại anh a!" Nắm đấm nhỏ nhẹ nhàng rơi vào trên người hắn.
Đại Kết Cục
Ám Dạ Tuyệt bắt lấy quả đấm của cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay của cô, suy yếu cười nhẹ, "Lần sau không dám nửa."
"A... anh còn muốn lần sau!" Nguyệt Tiêm Ảnh giận dỗi bĩu môi, cúi người cắn vào mu bàn tay của hắn.
"Đau!" Lúc hàm răng của Nguyệt Tiêm Ảnh còn chưa cắn xuống hắn đã khoa trương kêu to lên.
Nguyệt Tiêm Ảnh buông lỏng miệng ra, để lại một dấu răng sâu trên mu bàn tay của hắn, "Bốp!" Cô đánh một cái lên mu bàn tay hắn, nheo mắt khẽ cười một tiếng, "Đau không?" Lập tức nghiêm mặt, trợn mắt trừng hắn
"Không dạy dỗ anh một chút thì anh sẽ không nhớ kỹ! Vì sao anh phải làm như vậy, là muốn để cho bọn em biết máu của anh tương đối nhiều sao, hay là muốn để cho bọn em ca tụng anh có đức tính tốt vì người quên mình. . . . . . ."
Thì ra cô tức giận vì chuyện này, tuy nghe giọng nói oán trách của cô nhưng trong lòng Ám Dạ Tuyệt lại cuồn cuộn dâng lên ngọt ngào.
Ám Dạ Tuyệt thấy cô thì thầm nói không dứt, cánh tay cản lại, ôm cô vào trong lòng, hôn lên đôi môi mịn màng của cô, mềm nhẹ mà liếm láp, mút vào. . . . . . Động tác mềm nhẹ, rất sợ làm cô đau, nhưng đã lâu rồi không có cảm giác này, làm cho Ám Dạ Tuyệt rơi vào sâu trong đó. . . . . .
"Gõ! Gõ ——" Cửa truyền đến tiếng đập cửa nặng nề.
"Ưm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh khó chịu khẽ nói một tiếng, cô đẩy Ám Dạ Tuyệt ra, ngang ngược hô to một tiếng, "Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, không biết bây giờ tôi rất bận rộn sao?"
Nguyệt Tiêm Ảnh cắn cắn môi, xoay người đang muốn tiếp tục, Ám Dạ Tuyệt kéo cô, nhẹ giọng nói thầm vài câu ở bên tai cô. Sau đó, ý cười trên miệng Nguyệt Tiêm Ảnh càng ngày càng sáng lạn, liên tục gật đầu.
Ám Dạ Lệ lại gõ cửa một lần nửa, "Gõ! Gõ ——" Rõ ràng vừa nảy nghe thấy tiếng động ở bên trong, nhưng vì sao hắn ta chờ một lát vẫn không ai mở cửa.
"Rắc rắc!" Hắn ta đè xuống cầm cửa xuống, tiến vào ——
Hai tròng mắt bỗng dưng trợn to, "Tuyệt, Tuyệt đã tỉnh rồi hả ?"
Ám Dạ Tuyệt không có lường trước hắn ta sẽ chủ động đi tới, lập tức khép mắt lại dựa vào trên người Nguyệt Tiêm Ảnh.
Cô lập tức nhập vai, kéo giọng la lớn: "Hu hu. . . . . . Tuyệt của em thật đáng thương a, anh mau mau tỉnh lại a. . . . . . Em không muốn phải nhìn bộ dáng sống dở chết dở của anh a, hu hu. . . . . ."
Cái này, sao nghe ra cứ là lạ , hình như là đang khóc tang. vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt trầm xuống, khóe miệng không nhịn được co rút một chút.
"Tiểu Tuyết, Tuyệt làm sao vậy, ngừng thở sao?" Nghe được tiếng khóc đau buồn tuyệt vọng như vậy ai cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nguyệt Tiêm Ảnh giấu đi cảm xúc, lạnh lùng nói với hắn một câu, "Anh mới ngừng thở đấy!"
"Nhưng mà em. . . . . ."
"Em đau lòng, khóc một chút không được sao?" Cô còn giả bộ lau nước mắt ở khóe mắt , sau đó bỏ Ám Dạ Tuyệt xuống.
Ám Dạ Lệ nhìn qua dấu răng hồng hồng trên mu bàn tay hắn, "Cái này. . . . . . Sao lại thế này?"
Đôi mắt trong trẻo hiện lên ánh sáng ranh mãnh, Nguyệt Tiêm Ảnh chu mỏ thì thào nói: "Vừa rồi em nằm mơ thấy móng heo kho tàu, nướng đến bóng loáng rực rỡ, nước sốt đậm đặc, món ăn rất ngon a, sau đó em mới cắn một cái. . . . . . Kết quả là thành như thế a!"
Ám Dạ Tuyệt hơi hơi nhíu mày, lại dám so sánh tay của hắn thành móng heo.
Nguyệt Tiêm Ảnh thừa dịp lúc Ám Dạ Lệ kinh ngạc, thừa thắng xông lên, "Lệ, em thấy trong một lúc anh ấy sẽ không tỉnh lại, bây giờ tổ chức ‘Ám’ không ai lãnh đạo nhất định sẽ rối loạn một nùi, dù sao anh cũng thành thạo công việc trong hắc bang, thế này đi, anh nhanh trở về quản lý tổ chức \'Ám\' đi!"
"Chuyện này em có thể yên tâm, đám người cậu ấy nuôi không phải là thùng cơm, tạm thời tổ chức ‘Ám’ sẽ không sụp đổ."
Nguyệt Tiêm Ảnh khoa trương nói: "Anh còn nhớ Cát Liên Quân không? Ông ta vẫn luôn như hổ rình mồi với tổ chức \'Ám\', bây giờ Tuyệt ngã xuống, ông ta giấu tài lâu như vậy nhất định sẽ làm ra vài chuyện."
"Cái này. . . . . ."
Thấy Ám Dạ Lệ có chút do dự, Nguyệt Tiêm Ảnh tiếp tục, "Tổ chức \'Ám\' chính là tâm huyết của Tuyệt, chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn nó rơi vào trong tay người khác, nếu muốn giao cho người khác quản lý, cũng chỉ có thể giao cho anh thôi! Ở đây có một phần hợp đồng, anh mau ký di, như vậy anh tiếp nhận tổ chức \'Ám’ cũng không ai dám phản đối."
Nguyệt Tiêm Ảnh lấy ra một sấp tài liệu, thật ra tài liệu này là Ám Dạ Tuyệt đã chuẩn bị, chỉ là lúc trước khúc mắc của bọn họ còn chưa cởi bỏ, chậm chạp không có lấy ra.
Ám Dạ Lệ tiếp nhận sấp tài liệu thật dày, đang chuẩn bị đọc kỹ, Nguyệt Tiêm Ảnh vội vàng chuyển bút máy qua, "Không nên nhìn a, mau ký đi!"
"Vì sao tài liệu dày như vậy?"
"Anh cũng nói, đám thuộc hạ của Tuyệt cũng không phải thùng cơm, sao bọn họ có thể dễ dàng