
Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341671
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1671 lượt.
, gương mặt trắng bệch đã không có huyết khí.
Ám Dạ Tuyệt đi xuống xe, cầm đầu mẩu thuốc lá ném xuống đất, giẫm lên dập tắt, thờ ơ liếc cô một cái, nhìn đến tình trạng đau đớn của cô, khóe miệng thoáng nổi lên ý cười tà tứ, "Thân thủ, không tệ." Giống như khen ngợi giống như chê bai, làm cho người ta suy nghĩ không ra.
Nguyệt Tiêm Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, chất vấn hắn, "Anh có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không, ngộ nhỡ. . . . . ."
"Là em nguy hiểm, không phải tôi." Ám Dạ Tuyệt thoáng khêu đôi mày tuấn tú, "Gia nhập tổ chức ‘Ám’ sẽ luôn luôn gặp phải nguy hiểm, ngay cả một chút nguy hiểm ấy em đã nhút nhát sợ hãi rồi sao?" Giữa đôi mắt lạnh lẽo hung ác lộ ra ánh sáng khinh thường, ánh mắt liếc nhìn đến vài cây khô héo và thuốc trong tay cô.
Khom lưng, nhặt một hộp thuốc lên, đôi mắt bỗng dưng buộc chặt, "Thuốc tránh thai. . . . . . Đây là Hạ Khiên Dật đưa cho em?"
"Là tôi hỏi xin anh ta."
Vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt cứng ngắc, thâm thúy nhếch đôi mày tuấn tú, hỏi: "Hạ Khiên Dật biết em là phụ nữ rồi?"
Nguyệt Tiêm Ảnh gật gật đầu, khó chịu liếc hắn một cái, "Lần trước lúc băng bó miệng vết thương bị trúng đạn. . . . . ."
Sắc mặt u ám nằng nề ngưng đọng lại, nghĩ đến cô vừa nói chuyện vui vẻ với Hạ Khiên Dật như vậy, tức giận giẫm nát tất cả thuốc.
"Em muốn thuốc tránh thai, không cần phải hỏi Hạ Khiêm Dật, em muốn bao nhiêu, tôi liền cho em bấy nhiêu!" Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người đi vào trong xe, nghênh ngang mà đi.
Nguyệt Tiêm Ảnh ôm chặt ngực, gian nan chống đỡ để đứng lên.
Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn xe máy đã trở thành một đống sắt vụn, thở dài một hơi thật sâu. Trái tim truyền đến đau nhức như bị kim đâm, xem ra bệnh tim lại phát tác, từ trong túi cô lấy ra một cái hộp sắt nhỏ tinh xảo, nuốt vào viên thuốc hai đầu màu trắng. Chống lên thân cây điều chỉnh nhịp tim hỗn loạn một chút, khó khăn mà di chuyển bước chân yếu ớt.
Một lớp lá khô rụng rãi đầy đất, giống như bày ra một tấm thảm, mềm mại.
Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt thoáng nhìn, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé, con ngươi thoáng chớp động, ngừng xe lại, quay trở lại.
Đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, chiếc Maybach vững vàng đứng ở bên người Nguyệt Tiêm Ảnh.
Ám Dạ tuyệt kéo kính cửa xe xuống, lạnh lùng ra lệnh: "Lên xe!"
Trong một lúc Nguyệt Tiêm Ảnh còn chưa kịp phản ứng hơi hơi ngẩn ra, sững sờ nhìn hắn.
"Tôi không muốn nói lần thứ hai!"
Nguyệt Tiêm Ảnh nghe ra được trong lời nói hắn không vui, lập tức mở cửa xe.
Trong lòng cô thầm cười trộm, 15 năm , hắn không có thay đổi, tuy so với trước kia càng tuyệt tình lạnh lùng tàn khốc hơn, nhưng mà trái tim vẫn giống trước kia, bề ngoài lãnh khốc, bao bọc trái tim lương thiện.
************************
Cũng giống như ngày thường, Nguyệt Tiêm Ảnh tắm rửa sạch sẽ lén lút vào phòng Ám Dạ Tuyệt, cũng như dự liệu, Ám Dạ Tuyệt không có trở lại. Nguyệt Tiêm Ảnh bò lên giường đã từng cùng hắn trải qua mây mưa vu sơn, lùi vào ổ chăn,
Cô mờ mịt mà mở to mắt, nhìn lên trần nhà.
Trần nhà thượng hạng màu đen giống như mây đen nghìn nghịt, mặt trên tô vẽ một ngọn đèn, thật giống như tô vẽ ngôi sao lên màn trời màu đen.
"Kẹt xoa xát!" Đột nhiên cửa mở ra.
Tiếng giày da cùng sàn nhà va chạm rõ ràng từng tiếng từng tiếng một, cũng giống như trái tim Nguyệt Tiêm Ảnh càng lúc càng đập nhanh.
Nguyệt Tiêm Ảnh khép mắt lại giả bộ đi ngủ, không hề muốn phải để ý đến hắn.
"Ngồi dậy!" Ám Dạ Tuyệt lạnh lẽo hung ác ra lệnh cho cô, "Không cần giả bộ ngủ."
Nguyệt Tiêm Ảnh cắn cắn môi, ngồi ngay ngắn, nhìn tới một hộp thuốc ở trước mặt.
"Không phải em cần thuốc tránh thai sao! Trước, sau . . . . . . Em thích dùng loại nào thì dùng loại đó!"
Nguyệt Tiêm Ảnh đưa tay ngăn Ám Dạ Tuyệt ném thuốc về phía cô, buồn bực nói: "Anh đang làm cái gì !" Cô đem tất cả thuốc ném trên sàn.
"Thực nhìn không ra, thì ra em như vậy, chê tôi cho tiền em không đủ dùng sao? Lòng tham của em thật đúng là đủ lớn. Nhanh như vậy liền vội vả tìm người khách khác rồi. . . . . ."
Mỗi một câu, mỗi một chữ của Ám Dạ Tuyệt giống như đâm vào ngực Nguyệt Tiêm Ảnh, cô đè nén hô hấp, nhịp tim của mình.
"Đủ rồi! Không cần nói nửa!" Nguyệt Tiêm Ảnh hét lớn với hắn.
Ám Dạ Tuyệt nghiêng người áp chế cô, "Như thế nào, làm được ra loại chuyện này, còn sợ người khác nói đến?"
"Anh cho tôi xuống." Nguyệt Tiêm Ảnh đẩy hắn, nhưng sức lực chêch lệch giữa nam nữ, vẫn không mảy may di chuyển được hắn. Nguyệt Tiêm Ảnh thở dài một hơi, từ bỏ vùng vẫy, nháy mắt với hắn mấy cái, "Nghe giọng điệu của anh hình như là. . . . . . Ghen."
"Ghen. . . . . . Ha ha. . . . . . Em nói tôi đang ghen. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt tùy ý cười rộ lên, cười đến ngửa tới ngửa lui, "Chưa thấy qua người phụ nữ không biết xấu hổ, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được người không tự biết bản thân mình như em. Nói tôi ‘ghen’, chỉ bằng em, em có tư cách sao!" Ám Dạ Tuyệt châm chọc nói.
"Vậy có phải là Tuyệt thiếu đã quản nhiều quá rồi hay không?"
Giữa đôi mắt tối tăm phụt ra