Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiếu Gia, Đừng Làm Rộn

Thiếu Gia, Đừng Làm Rộn

Tác giả: Kim Cát

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134742

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/742 lượt.

n mất đi, cũng không có cách nào thiếu hụt, “thói quen”. Tựa như thói quen đối với gạo trắng ở quê nhà, có một ngày đột nhiên không ăn được, giống như ăn cái gì cũng không no, có lẽ sẽ giống như người nước ngoài hay người phương Bắc ăn mì hoặc phở thay cơm, nhưng bất chợt có một ngày lại tha thiết mơ ước được ăn cơm lần nữa, khi ăn được còn cảm động đến rơi nước mắt. Thói quen như vậy có tốt hay không?
Anh nghĩ cả đời này mình có thể dùng thói quen để trói buộc cô, nhưng mà đột nhiên lại phát sinh chuyện này, theo mức độ hiểu biết của anh về Hà Lộ, cô nếu không phải kiên quyết phá bỏ, thì chính là lặng lẽ trốn tránh, trong nhiều năm qua đây là điều làm anh sợ nhất.
Anh cũng không thích có con, nhưng đây không phải vấn đề nghiêm trọng, nếu đứa nhỏ là kết tinh của anh và Hà Lộ, thì càng không phải vấn đề nghiêm trọng.
Anh chưa bao giờ tin sanh con phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy, chính xác là ba mẹ nào cũng phải buộc chặt dây thần kinh nghênh đón một sinh mệnh mới chào đời, đơn giản mà nói, anh có thể ăn vạ yêu cầu Hà Lộ toàn tâm toàn ý chăm sóc con anh, nhưng đừng nghĩ anh sẽ giống như những cha mẹ có tố chất thần kinh quá mức dư thừa kia, đem cuộc sống của đứa nhỏ làm thành trọng tâm của thế giới, hai mươi bốn giờ đều cột nó ở bên người————thành thật mà nói, con nít ở Đài Loan không có bệnh tâm thần đúng là kỳ tích. Bác trai của anh, cả nhà đều ở nước Mĩ, bên đó vợ chồng ở trên bàn ăn muốn cãi nhau thì cãi nhau, hai vợ chồng rảnh rỗi còn đi du lịch hâm nóng tình cảm, bỏ con cái ở nhà một mình là chuyện thường như cơm bữa, còn con cái, cuộc đời của nó chính là của nó; ở Đài Loan, trên bàn ăn thì vợ chồng luôn nhìn chăm chú vào tiểu bảo bối coi nó ăn được mấy hạt cơm, sau khi có con liền quên mất cuộc sống của mình là như thế nào.
Con nít ra đời ở nhà họ Bạch sẽ hạnh phúc hơn những gia đình bình thường rất nhiều, mặc kệ con anh là con trai hay con gái, anh cũng sẽ không bạc đãi bọn nó, nhưng thân là cha bọn chúng anh muốn thành thật nói cho chúng biết, anh không có hoan nghênh những đứa con không mời mà đến này, lại càng không hoan nghênh có người cùng anh giành sự chú ý của Hà Lộ, nhưng anh sẽ cảm ơn những đứa con của mình tồn tại, vì chúng nó để cho anh phát hiện ra đây là bước ngoặc làm mọi chuyện trở nên tốt hơn.
Hà Lộ đột nhiên lật người, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực anh, nhăn mày, ưm một tiếng, Bạch An Kỳ lập tức thay cô tìm tư thế thoải mái hơn, ôm chặt cô, bàn tay nhẹ nhàng trấn an vỗ về trên lưng.
Có lẽ, bởi vì anh và Hà Lộ không có nói chuyện yêu đương theo trình tự, vì vậy tình yêu có chút bất ổn, ai kêu anh với cô còn quá trẻ, ngay từ đầu địa vị và xuất thân đã làm cho bọn họ không thể nói chuyện yêu đương bình thường được.
Ưm, được rồi, bỏ qua nhân tố hoàn cảnh không đáng nói, anh vừa mới bắt đầu đã không có tính người yêu cầu cô hiến thân cho mình, anh nhất định đã lấy được người của cô, nhưng lại không đoán được lòng của cô. . .
Anh quả thật tính toán không chính xác, cũng vì sự thiếu sót của mình mà chịu nhiều đau khổ, cho nên bây giờ anh nhất định phải giở thủ đoạn ra, đánh cược một lần, hơn nữa không thể không thắng.
Hà Lộ cảm thấy trong người nhẹ nhàng bay bổng, ý thức thỉnh thoảng ngưng tụ, thỉnh thoảng tan rã.
Cho đến khi cô phát hiện mình đứng bên ngoài nhà trọ của thiếu gia ở Paris, năm đó. . . .Không, là cô nhìn thấy mình đứng ở trước cửa nhà trọ của thiếu gia.
Cảnh trong mơ thường là như vậy, bản thân mình sẽ trở lại thời gian lúc trước, không biết nên đi đường nào, khi trí nhớ của cô tìm được một đoạn ký ức ngắn ngủi, cô liền từ người đứng xem trở thành nhân vật chính.
Cô lấy chìa khoá mở cửa, thật ra thì chỗ ở của cô và thiếu gia cách nhau rất xa, thiếu gia đến Paris bồi dưỡng kiến thức về thiết kế thời trang, mà cô phải ở Luân Đôn học làm quản gia.
Một năm có hai dịp nghĩ lễ, cô sẽ đến giúp thiếu gia dọn dẹp nhà cửa. Thật ra thì cô chạy qua chạy lại giữa chổ của mình và nhà thiếu gia nhiều hơn hai lần, thiếu gia luôn đợi cô trở lại làm việc nhà, mà cô cũng rất thích toàn tâm toàn ý chăm sóc thiếu gia.
Thiếu gia thích sạch sẽ, chính là thích những đồ dùng của mình ở vị trí cũ. Từ trước đến giờ vẫn như vậy, nhưng bây giờ là thế nào đây, một đống tạp chí và quần áo vứt bừa bãi trong phòng khách, Hà Lộ vừa vào cửa liền tiện tay bắt đầu dọn dẹp.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, thiếu gia đang tắm. Cô hướng bên trong lên tiếng chào hỏi, không nghe thấy đáp lại, nhưng cũng không để bụng.
Bút điện của anh vẫn còn mở, đặt ở trên bàn trong phòng khách, ban đầu cô cũng không chú ý, chẳng qua là trong lúc đang nhặt những tờ giấy vứt tán loạn trên mặt đất, khoé mắt liếc thấy giấy phác hoạ, sửng sốt.
Bên đó có một tờ giấy phác hoạ, được tô bằng màu nước cao cấp, bên ngoài dùng bút chì 2B và bút dẹp để vẽ, miêu tả rất tinh tế, đều cùng một chủ đề.
Hoặc là nói, đều cùng một người mẫu, đều có tóc dài tới vai, có lúc buộc thành tóc đuôi ngựa, có lúc khoác lên trên vai, lỗ tai luôn có một đống khuyên tai và trang sức, có lúc sẽ lộ ra hì