
Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Lăng Trúc
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 134746
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/746 lượt.
t phần của anh. Như vậy anh hai thì sao? Nếu như cho anh hai lựa chọn, anh hai hứng thú cái gì? Đèn thủy tinh sáng chói treo lơ lửng trong phòng khách, ghế sa lon đắt tiền làm bằng da thật, thảm Ba Tư cao quý kéo dài đến cầu thang.
Lâm Nghi Trăn đi theo Quản gia, dọc đường đi thạt sự muốn trợn mắt há mồm, cảm giác giống như bà đỡ vào đại quan viên. Đây thật sự là bệnh viện sao??
"Đại Thiếu Gia, Lâm tiểu thư tới." Lưu quản gia dẫn cô tới lầu hai, gõ cửa hai cái, "Vào đi!"
"Cám ơn." Ngày hôm qua Vũ Chiêu Huấn thông báo cô chuyện Vũ Chiêu Duy chuyển viện, cũng không biết bọn họ làm sao tìm được cô?
"Mọi người ra ngoài trước đi." Vũ Chiêu Duy ngồi trên giường bệnh nói với mọi người trên bàn làm việc.
"Dạ, tổng giám đốc."
Những người đó đều tỏ thái độ cung kính và cẩn thận tỉ mỉ khiến Lâm Nghi Trăn nhìn muốn choáng váng, bọn họ giống như là cùng một khuôn đính ra .
"Bọn họ gọi anh là tổng giám đốc!"
Vũ Chiêu Duy suýt nữa bật cười, cô lại nói ra những lời không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng, nhưng mặt ngoài vẫn bình thản tự nhiên lật xem tài liệu, "Không sai!"
"Nhưng không phải anh họ Vũ sao? Lúc nào thì sửa họ tổng rồi hả ?"
Rốt cuộc, anh nhịn không được mà cười to. Cô gái nhỏ này mỗi lần đều có thể làm cho anh ngạc nhiên, nếu không phải ngu ngốc cũng chính là giả bộ ngu muốn sự chú ý của anh, cô đã thành công.
Thu lại nụ cười, Vũ Chiêu Duy chăm chú nhìn cô, "Cô là thật không biết hay giả không biết?"
"Tôi không hiểu ý của anh." Người đàn ông này thật là kỳ quái, sắc mặt nói thay đổi liền thay đổi ngay, quả thật so thời tiết còn khó dự đoán hơn.
Xem ra cô thật sự không biết thân phận của anh. "Như vậy cũng tốt, cô biết càng ít càng tốt, cũng tương đối không dễ dàng phạm sai lầm. Tới đây, ngồi xuống!"
Lại ra lệnh cho người khác rồi! Lâm Nghi Trăn chép miệng, "Bên này?" Cô chỉ chỉ ghế sofa kế giường.
"Không cần tôi nói lần thứ hai."
Mặc dù Lâm Nghi Trăn không cam lòng, nhưng vẫn ngồi xuống, bất ngờ cùng anh bốn mắt giao nhau, tim kịch liệt nhảy liên hồi. Đây là lần đầu tiên có người khác giới nhìn cô chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy. Cô bình thường không hề đặc sắc gì, tại sao anh lại chọn cô? Đáy lòng cô vẫn luôn nghi ngờ.
"Lâm Nghi Trăn, đại học T năm thứ ba, hệ Anh văn. Hai mươi hai tuổi, đến từ Cao Hùng, không có bạn trai, mới vừa mất công việc."
"Anh phái người đi điều tra tôi?" Mặt Lâm Nghi Trăn trầm xuống, phẫn nộ đứng lên lại bị anh nắm tay. "Buông ra!"
"Cô đã nhận tiền của tôi, đừng quên." Đôi mắt Vũ Chiêu Duy thoáng hiện vẻ kinh ngạc nhưng liền biến mất. Không biết tại sao anh lại theo phản xạ nắm lấy tay cô, anh cũng có thể tìm người khác, tại sao lại là cô? Anh cũng cảm thấy khó hiểu.
Vừa nhắc tới tiền, trong nháy mắt, vẻ mặt Lâm Nghi Trăn liền biến đổi, ngồi lại chỗ cũ, lạnh lùng mở miệng, "Tôi có thể trả anh tiền."Cùng lắm thì cô một lần nữa bắt đầu.
Xem ra cô cũng có một mặt cố chấp. Vũ Chiêu Duy thở dài, buông cô ra, "Không cần trả tôi, cô yên tâm, tôi còn chưa xem qua những thứ khác tài liệu. Chỉ là, tôi hi vọng cô sẽ nói cho tôi biết."
Mặc dù giọng nói của anh có chút ôn hòa, nhưng vẫn lộ ra sự không tha, khinh thường áp lực, cô hỏi: "Anh muốn biết cái gì?"
"Tất cả, bao gồm người nhà cùng với quá khứ của cô." Anh có thể xem báo cáo của Vũ Chiêu Huấn đưa tới, nhưng anh không muốn.
"Con người của tôi không có gì đáng nói, trừ yêu tiền." Cô chẳng hề để ý gì mà nhún nhún vai.
"Tôi hi vọng cô đối với tôi thẳng thắn, bởi vì tôi không hy vọng đến lúc đó cô lộ ra chút sơ hở nào."
Lâm Nghi Trăn liếc xéo, mặt không thay đổi liếc anh một cái, hít thở sâu một hơi tức "Được rồi! Lúc tôi còn nhỏ, cha mẹ đã ly hôn, em trai đi theo cha, tôi theo mẹ, sau này mẹ lại tái giá, bởi vì chồng mới của mẹ không thích trẻ con, vì vậy tôi theo bà ngoại, đến khi học cao trung tôi liền ra nhà. Như vậy được chưa?" Cô hối hận, hối hận mình mê tiền, không nghĩ tới đóng giả người yêu còn có màn khai cung này."Tới phiên anh."
"Tôi? Cô muốn biết cái gì?" Không nghĩ tới cô sẽ hỏi ngược lại, nhưng ngoài ý muốn là anh không cự tuyệt.
"Tên thật, nghề nghiệp, một năm thu vào bao nhiêu. . . . . . . .".
"Tên họ cô đã biết. Nghề nghiệp là tổng giám đốc, một năm thu nhập không rõ. Trong nhà trừ bà nội, ba mẹ cô đã thấy qua, còn có hai em trai, Chiêu Ngọc và Chiêu Huấn cô đã gặp, còn có một chị và một em gái, Chiêu Nghi cùng Chiêu Hi."
Thu nhập không rõ? Lỡ không có tiền thì sao? Lâm Nghi Trăn có chút lo lắng, "Tổng giám đốc là làm gì?"
"Tôi đứng đầu một công ty kinh doanh." Cô không không biết tổng giám đốc làm gì? Vũ Chiêu Duy hoài nghi.
"Cái đó gọi là ông chủ, không gọi tổng giám đốc." Bởi vì cô đi làm ở nhà hàng nhỏ nên có quan niệm, lớn nhất là thành viên ban giám đốc, quản lý, còn không thì gọi là ông chủ.
"Cũng có thể, tùy cô xưng hô như thế nào."
"Vậy công ty anh có lớn hay không?"
"Cũng không tính là nhỏ." Trên thực tế, tập đoàn Vũ thị là công ty xí nghiệp đứng Top 5 trên thế giới. Vũ Chiêu Duy kéo nhẹ