
Tác giả: Bát Trà Hương
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341244
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1244 lượt.
ý tứ trong lời nói của Cố Trường Tân, đối phương hiểu rõ nên cười cười, trên mặt tràn đầy vẻ mặt nịnh nọt, mở miệng trả lời nhưng lại muốn khoe khoang: “Anh vợ nhà tôi cũng làm bên phòng chống tham nhũng, tối qua cũng có nghe anh ấy nói qua. Chỉ là…. Hiện tại không có chứng cứ gì, Thị trưởng Ninh cũng không thừa nhận, mà còn những chứng cứ điều tra dường như đều có lợi cho Thị trưởng Ninh.”
Đối phương nói đến đó rồi dừng lại, Cố Thừa Hiên nghe thấy thế cũng yên lòng, anh và Cố Trường Tân cùng nhau trao đổi ánh mắt vài lần, hơi gật đầu. Lúc sau ông lập tức cười cười mời: “Không biết tối nay Trưởng phòng Lâm có rảnh hay không, hai ta tụ họp một chút?”
“Bí thư Cố quá khách khí rồi,” người nọ đan hai tay vào nhau, không ngừng xoa xoa, trên mặt nở nụ cười, “Sao có thể để cho Bí thư Cố tốn kém được chứ? Tối nay vẫn là mời Bí thư Cố và Cố thiếu đến làm khách…..”
“Tình huống bây giờ chỉ sợ……” Cố Trường Tân lộ ra vẻ mặt khớ xử.
“Sợ cái gì? Bữa ăn gia đình bình thường mà thôi!” Người nọ nhấn mạnh hai chữ “gia đình”, Cố Trường Tân không cần phải nói giọng trịnh trọng như ngày thường, cho dù quanh năm ở trong doanh trại nhưng Cố Thừa Hiên cũng hiểu rõ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bữa ăn “gia đình” đêm nay sẽ xuất hiện một người “thông gia” xử lý việc của Ninh Trí Văn.
Cố Thừa Hiên sau khi nói lời cảm ơn, quay về nhà, sau khi tắm xong, nằm trên giường gọi điện thoại cho Ninh Mông. “Tút tút…..” âm thanh này chỉ vang lên vài giây, đối phương đã bắt máy, có lẽ là vẫn cầm điện thoại bên người. Trong lòng hiểu rõ sự việc, giọng điệu Cố Thừa Hiên cũng có chút dịu đi: “Này….Tiểu Cửu, em không cần lo lắng, bên này đã liên hệ được với người phụ trách việc này, có lẽ đêm nay sẽ gặp mặt, đến lúc đó anh sẽ nói chuyện của ba em.”
Ninh Mông vừa nghe xong thở phảo nhẹ nhõm, cẩn thận hỏi vài câu, lại nói đến nghi của mình khi hôm nay gặp Tần Mặc ở trong khu nhà: “Chao ôi, hôm nay trong khu nhà em gặp Tần Mặc, giống như đang cãi nhau với Tần Vũ Linh, cách xa quá, em nghe cũng không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được anh ta nói cái gì, chuyện này sẽ liên lụy đến chú Tần gì gì đó, nhưng lại nghe thấy Tần Vũ Linh nói cái gì mà chú Tần ngầm đồng ý. Anh nói xem có phải bên trong còn có ẩn tình gì không?”
“Bí thư Tần là ngầm đồng ý?” Khóe mắt Cố Thừa Hiên khẽ giật giật, từ trên giường ngồi dậy, rờ khóe mắt, hỏi: “Ba em và Bí thư Tần có xích mích gì trong công việc sao?”
“Em cũng không rõ lắm, em luôn không để ý đến công việc của ông.” Ninh Mông trầm tư một chút, khẽ hô lên một tiếng, “Chẳng lẽ ý của anh là Bí thư Tần muốn mượn chuyện này chèn ép ba em?”
“Bây giờ thì không thể nói chính xác được,” Cố Thừa Hiên suy nghĩ một chút, hỏi, “Em có thể giúp anh một tay để hiểu rõ chuyện này không? Nếu thật sự là như vậy, anh ở bên này làm việc cũng dễ dàng hơn.”
“Được…..Em sẽ nghĩ cách.”
“Ừ.”
“Vậy…….Cố Thừa Hiên, anh ở bên đó cũng cẩn thận một chút nha, cũng đừng vì việc này mà không nghỉ ngơi, phải tự mình chăm sóc bản thân cho tốt.” Ninh Mông cắn đầu ngón tay, trong lòng có chút không tự nhiên mà dăn dò anh.
Cố Thừa Hiên nghe xong cười vui vẻ, trả lời “Được” mà mang theo chút hương vị sủng nịnh, bên tai vẫn là lời dặn dò và lo lắng của cô giống như một nàng dâu nhỏ, một chút ấm áp từ lòng bàn chân tỏa ra, đi đến trái tim, sau đó đi qua mạch máu, dung nhập vào trong máu, chảy đến tứ chi, toàn thân đều là cảm giác ấm áp.
Sau khi để điện thoại xuống, Ninh Mông chạy vào phòng ông nội, có lẽ co6g việc của ba thì mẹ và ông nội hiểu rõ nhất. Dù sao việc này cũng không thể để lộ ra, chỉ có thể nói trong nhà. Hàn huyên gần một giờ, Ninh Mông mới trở về phòng gọi điện thoại báo tình hình cho Cố Thừa Hiên. Điện thoại rất nhanh được nhận, nghe âm thanh có lẽ là đang ăn cơm tối.
“Bây giờ anh đang ăn cơm có tiện để nói chuyện không?”
“Ừ, không có việc gì, em nói đi.” Cố Thừa Hiên ra hiệu, đi đến ban công, ngăn cách với phòng ăn ồn ào, “Ăn cơm chưa?”
“Còn chưa ăn….” Ninh Mông lầu bầu lẩm bẩm nói, cảm thấy bên kia điện thoại cười nhẹ, ho khan hai tiếng bất tri bất giác làm nũng, nghiêm mặt nói, “Em đi hỏi chuyện kia, nghe mẹ nói vào năm đó, ba và chú Tần từng có tranh chấp rất lớn, vì thế ba thường nói với mẹ làm sao có thể có người không đem việc này làm chuyện nghiêm chỉnh, vừa rồi ông nội ở bên cạnh cũng nói đã từng nghe ba đề cập đến chuyện này, nói có khả năng xảy ra chuyện lớn.”
“Đại lộ Tân Giang?” Cố Thừa Hiên nhíu mày, nếu anh nhớ không nhầm, từ hơn một năm trước, đoạn đường phía Bắc đại lộ Tân giang có một đoạn ban công bị sụp xuống, may mà lúc ấy cũng không có nhiều nhân viên thương vong, về sau chuyện này cũng không làm rỏ, trong mắt mọi người có lẽ nhìn ra được chuyện này được chính phủ tạo áp lực dẹp yên.
“Đúng rồi.” Ninh Mông đối với chuyện chính trị ngoắc nghéo ngoằn nghèo không hiểu rõ, chỉ đơn thuần là đem những chuyện mình nghe được kể lại cho Cố Thừa Hiên, “Còn nữa nha, mẹ em có nói có một khoảng thời gian ba em rất vội vàng, mỗi đêm về nhà chỉ ngủ có hai giờ, mẹ hỏi ông, ông giống như khô