
Cuối Cùng Mình Cũng Thuộc Về Nhau
Tác giả: Tùy Hầu Châu
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134743
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/743 lượt.
Hàn Ích Dương là một người đã lên chức chú bác từ lâu. Anh có ba đứa cháu luôn miệng gọi anh là bác, gọi đến mức anh cảm thấy như mình lớn tuổi thật rồi. Lớn tuổi là sự thực, nhưng anh vẫn còn độc thân.
Lớn tuổi và độc thân vốn chẳng liên quan gì nhau. Ai nói đàn ông lớn tuổi nhất định phải lập gia đình? Đứng trên góc nhìn của một chuyên gia xã hội học mà nói, người độc thân lớn tuổi đang có chiều hướng tăng cao, nó làm ảnh hưởng trạng thái cân bằng của xã hội. Do đó, lớn tuổi mà chưa lập gia đình là có tội.
Mọi việc không chỉ ngừng ở đó. Trong mắt ông Hàn bà Hàn, anh không chỉ có tội, mà còn bất hiếu.
Hàn Ích Dương từ đứa con ưu tú nhất của ba mẹ trở thành đối tượng khiến ông bà đau đầu. Tuy bất mãn vì điều này, nhưng mỗi khi Hàn Ích Dương bị bà Hàn dạy bảo, anh cũng cảm thấy mình hơi bất hiếu.
Hiện nay, bà Hàn đang chạy theo trào lưu của giới trẻ. Thỉnh thoảng bà sẽ thốt ra một hai từ lóng trên mạng gọi con mình. Bà hay dùng từ "trai ế" để hình dung về anh, rồi gắn cho anh biệt danh..."Thiếu tướng ế vợ".
Hôm nay, Hàn Ích Dương vừa từ quân khu về nhà. Sau khi cả nhà vui vẻ dùng bữa, bà Hàn đưa anh một tấm hình, "Con coi thử đi. Cô gái này rất xinh."
Hàn Ích Dương ngó lơ, anh nghiêng đầu kêu bà Hàn, "Mẹ!"
"Gọi mẹ cũng vô ích. Nội trong năm nay, con phải giải quyết cho xong việc cá nhân." Bà Hàn ra lệnh.
"Việc cá nhân là gì ạ?" Cháu gái Đường Đường hỏi.
"Đó là bác con phải tìm bác gái cho con." Bà Hàn hiền từ đáp lời.
"Đường Đường không muốn bác gái. Bác gái già lắm." Trong mắt Đường Đường, bác gái luôn là những người lớn tuổi, da dẻ nhăn nheo.
"Bì Bì cũng không thích." Bì Bì bóc một miếng bánh bỏ vào miệng, cậu bé vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
Những đứa bé sinh ba đều là một tổng thể hoàn chỉnh. Đường Đường và Bì Bì phát biểu ý kiến xong, liền đưa mắt nhìn anh hai Ngưu Ngưu. Ngưu Ngưu là một đứa bé có chính kiến riêng, cậu bé bỏ muỗng xuống, "Đúng là bác phải tìm một bác gái. Bác phải có bác gái thì mới có em bé."
Hàn Ích Dương lặng lẽ đặt tay lên đầu Ngưu Ngưu, ông Hàn thôi đọc báo, nói xen vào: "Ngưu Ngưu còn hiểu chuyện hơn anh đấy!"
Hàn Ích Dương nhìn ông Hàn bà Hàn, "Ba mẹ, con tự lo chuyện của mình được. Con chưa vội lập gia đình, ba mẹ không cần lo nghĩ linh tinh thay con."
Có ba mẹ nào không lo lắng chuyện đại sự của con cái? Ông Hàn nổi giận đùng đùng. Nhưng do lúc này cả nhà đang ăn tráng miệng, ông không thể bực bội dọa Ngưu Bì Đường của ông sợ hãi, mà nếu không nói ông sẽ rất tức tối…
"Phải, tôi và mẹ anh lo nghĩ linh tinh. Anh còn trẻ nên đâu cần gấp gáp, anh còn trẻ... còn trẻ..." Hai chữ "còn trẻ" cuối cùng được ông Hàn rít qua kẽ răng, khiến đứa cháu bé nhỏ ngây thơ Đường Đường giật mình, cô bé lật đật nói, "Ông nội đừng mắng bác. Cùng lắm sau này Đường Đường lớn lên sẽ gả cho bác."
Hàn Tranh và Châu Thương Thương đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng lên tiếng, "Đường Đường không thể gả cho bác..."
Đường Đường áy náy nhìn Hàn Ích Dương, "Vậy con không giúp bác được rồi."
Hàn Ích Dương nhoẻn miệng cười, khuôn mặt điển trai thoáng dịu dàng, "Không sao."
Thành gia lập thất, sinh con nối dõi, không phải là quy luật từ xưa đến nay sao? Nếu đi ngược quy luật tự nhiên thì mới là bất thường.
Sau khi ăn xong, bà Hàn lên lầu gõ cửa phòng con lớn. Lúc này, Hàn Ích Dương đã thay bộ quân phục trang nghiêm bằng áo sơ mi nam đơn giản kết hợp với quần tây thẳng thớm, trông anh càng điển trai và đàn ông.
Bà Hàn nhìn chằm chằm Hàn Ích Dương bằng ánh mắt thương xót và không sao giải thích được.
"Mẹ, sao mẹ vào mà không nói tiếng nào?" Hàn Ích Dương chỉnh cổ áo ngay ngắn, anh nói tiếp, "Tối nay con không về ăn cơm. Bạn con đám cưới nên con đi dự tiệc."
"Bạn nào của con? Sao mẹ chưa nghe con nhắc bao giờ?" Bà Hàn quan tâm hỏi han.
"Mẹ không biết cậu ấy đâu. Cậu ấy là bạn học cấp ba của con." Hàn Ích Dương giải thích.
Bà Hàn ngẩng phắt đầu, cất giọng khó tin, "Con còn bạn học chưa kết hôn thật ư?"
Hàn Ích Dương đáp, "Cậu ấy từng kết hôn nhưng bốn năm trước vợ cậu ấy bị bệnh qua đời."
Bà Hàn càng nghe càng khó chịu, "Bạn con đã kết hôn đến lần thứ hai, mà con còn chưa có tin tức gì hết!"
Hàn Ích Dương, “…”
Trước cấp hai, cuộc sống của Hàn Ích Dương cũng như bao bạn bè đồng trang lứa khác, áp lực học tập luôn đè nặng lên anh. Gia đình khá giả và danh giá không cho phép tuổi trẻ của anh sống phóng đãng ngông cuồng. Gia đình đòi hỏi anh phải cố gắng hơn bất cứ ai hết. Từ tốt nghiệp cấp ba cho đến vào học viện quân sự, rồi lấy bằng thạc sĩ, anh đều chứng tỏ mình là người xuất sắc nhất. Nhờ thế, anh được thăng chức thẳng từ lính trinh sát lên chỉ huy. Tuổi trẻ của anh huy hoàng chiến công, tương lai rộng mở nhưng cũng đi kèm với đời sống độc thân.
Có lẽ năm ấy, hoa đào đã nở rộ thật sự. Hoa đào tuy nhỏ nhưng sáng chói màu đỏ au. Đó là nửa thanh xuân tươi sáng của Hàn Ích Dương, còn nửa thanh xuân khác ở đâu. Hàn Ích Dương không biết.
Thanh xuân thường gắn liền với những từ "tiếc nuối", "hồi ức" và "mất mát". Thế nhưng một ng